Chương 41: Đậu Phộng (2)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Bị úp một chậu phân như vậy lên người, sắc mặt Đồng Nhan trong nháy mắt đã đen lại: "Trịnh tri thanh, hôm nay là anh đưa tôi tới đây, lúc trước tôi mới chỉ gặp đồng chí Điền một lần, xin anh nói chuyện chú ý chừng mực."

"Được được được, coi như tôi nói sai rồi." Trịnh Châu gãi đầu, cũng cảm thấy mình nói chuyện rõ ràng hơi quá đáng: "Cậu mau đi đi, người ta còn đang chờ ở đó đấy."

"Trước khi tôi đến anh cũng không nói với tôi là sẽ gặp Điền Tiểu Hoa, muốn để tôi gặp cũng được, nhưng anh nhất định phải đi cùng tôi!" Đồng Nhan ngăn cản không cho anh ta đi, hơi ngẩng cằm lên nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi chỉ sợ sẽ tạo ra tin đồn không hay."

"Người ta nói chỉ muốn gặp cậu, chứ không muốn gặp tôi." Trịnh Châu nhận ra mình đã đuối lý, âm thanh càng nói càng nhỏ.

Anh ta bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, đi cũng không được, không đi cũng không được.

"Anh đi cùng thì tôi sẽ gặp, anh không đi thì tôi cũng không đi." Đồng Nhan đút hai tay vào túi, không nhúc nhích.

"Thật là phục cậu, tôi sẽ đi với cậu!" Trịnh Châu không lay chuyển được cô, anh ta đành phải bước lên phía trước dẫn đường.

Trước đó vài ngày lúc thu hoạch vụ mùa thu, ở trong ruộng lúa mì Trịnh Châu đã gặp qua Điền Tiểu Hoa vài lần. Trong một đám thôn dân mặt xám mày tro, Điền Tiểu Hoa tựa như một con thiên nga trắng xinh đẹp, vì thế trong nháy mắt anh ta đã động tâm.

Hôm nay, Điền Tiểu Hoa chủ động bắt chuyện với anh ta khiến anh ta rất phấn khích, kết quả người ta không phải tới tìm anh ta, mà là tìm Đồng Đại Bảo.

Luận về mọi mặt, có vẻ như điều kiện của anh ta phải hơn Đồng Đại Bảo nhiều chứ? Cho nên anh ta không phục! Cũng bởi vì như vậy anh ta mới nói những lời chua xót không lý trí kia.



Hai người một trước một sau đi tới đầu cầu, nhìn thấy người trong lòng, khuôn mặt chữ quốc của Trịnh Châu cũng sắp nở nụ cười.

"Điền đồng chí, chúng tôi tới rồi."

"Đồng tri thanh, Trịnh tri thanh, hai người tới rồi à?"

"Điền đồng chí, xin chào." Đưa tay ra với khuôn mặt tươi cười, dù sao vị này cũng là nữ chính trong sách, Đồng Nhan cũng không muốn dễ dàng đắc tội cô ta.

"Tôi nghe Trịnh tri thanh nói cô tìm tôi, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?"

Cô hỏi rất khách sáo, nụ cười trên mặt rất chân thành. Điền Tiểu Hoa thấy thế cũng vui mừng trong lòng, càng thêm hài lòng với tính tình Đồng Nhan.

"Cái đó... Trịnh tri thanh, tôi có thể nói chuyện riêng với Đồng tri thanh hai câu được không?" Điền Tiểu Hoa cảm thấy Trịnh Châu thật mù quáng, ngốc nghếch đứng ở đó cũng không biết lảng tránh.

"Không có việc gì, có chuyện các người cứ nói, không cần để ý đến tôi." Trịnh Châu cũng muốn đi, nhưng Đồng Nhan ở bên cạnh nhìn chằm chằm anh ta, anh ta sợ gây ra chuyện gì không thoải mái, không dám đi.

"Trịnh tri thanh không phải người ngoài, Điền đồng chí muốn nói cái gì thì nói đi." Đồng Nhan đối với phản ứng của Trịnh Châu coi như hài lòng, nếu như anh ta dám đi, cô sẽ lập tức xoay người rời đi mà không thèm để ý mặt mũi ai cả!

Nếu bọn họ đã nói như vậy, Điền Tiểu Hoa cũng không tiện nói thêm cái gì, nghĩ thầm lần sau cô sẽ không bao giờ tìm Trịnh Châu truyền lời nữa, người này quá không hiểu chuyện!