Chương 26: Quản Thúc (1)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Điền Tiểu Nga nghiêng người ra để Điền Tiểu Hoa có thể nhìn thấy rõ hơn một chút, trong mắt hiện lên vẻ tính toán.

Cả thôn đều biết Thẩm Thiệu Khanh bình thường không gần phụ nữ, trong thôn có vài hộ gia đình muốn kết thân với anh ta đều bị anh ta từ chối thẳng thừng, cô cũng không cho rằng khi gặp Điền Tiểu Hoa anh ta sẽ có cái nhìn khác.

Cô ta hy vọng Điền Tiểu Hoa có thể thích Thẩm Thiệu Khanh, càng thích càng tốt! Đến lúc đó bị từ chối một cách vô tình... Khi tưởng tượng đến cảnh đó cô ta cảm thấy vui sướиɠ!

Điền Tiểu Hoa nhìn qua theo ngón tay cô ta, à… Nam tri thanh này quả thật cao lớn đẹp trai, nhưng cô lại thích loại nam nhân vừa rồi như Đồng Đại Bảo hơn, nhã nhặn tuấn tú, hơn nữa đôi mắt hoa đào kia vô cùng quyến rũ, vừa nhìn đã biết là một nam nhân vô cùng hiền lành, không biết bạo hành gia đình.

Tuy rằng tuổi của mình lớn hơn Đồng Đại Bảo một chút, nhưng tục ngữ nói nữ đại tam ôm gạch vàng(*), cưới cô, cuộc sống chỉ có thể hưng thịnh hơn, không thiệt thòi tí nào!

(*) Nữ đại tam ôm gạch vàng: cưới vợ hơn ba tuổi chắc chắn giàu.

Thấy cô cười đến nỗi vẻ mặt thẹn thùng, Điền Tiểu Nga cho rằng cô thật sự coi trọng Thẩm Thiệu Khanh, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ đắc ý, trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán…

Trên cánh đồng lúa mì vàng óng, Đồng Nhan rũ cánh tay đau nhức, giơ liềm chuẩn bị cắt lúa mì thì bị Thẩm Thiệu Khanh ngăn lại.

“Đồng Đại Bảo, chúng ta nói chuyện một chút.”

“Điểm trưởng, có chuyện gì?”



Khi nãy bị Lý Tổ Xuyên và Điền Tiểu Nga trách mắng, bây giờ vẫn còn âm ỉ nên sắc mặt của cô hơi khó coi.

“Hiện giờ cậu có quan hệ gì với đồng chí Điền Tiểu Nga?” Vừa rồi có rất nhiều người nhìn thấy bọn họ nói chuyện với nhau, Thẩm Thiệu Khanh cũng không phải là người tọc mạch, nhưng nghĩ đến Triệu Tiểu Hổ tàn ác, anh ta cảm thấy cần phải nhắc nhở cô.

Đồng Nhan nghe đến tên Điền Tiểu Nga, không khỏi khẽ cau mày: “Tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì cả.”

Cô cũng không biết vì sao nữ phụ trong sách lại coi trọng mình như vậy, không ngừng quấy rầy cô, cô không phải con nhà giàu cũng không phải là người đẹp nhất trong giới thanh niên tri thức, là đang âm mưu gì đây?

“Ừm, không có gì là tốt.” Thấy cô không giống đang miễn cưỡng, Thẩm Thiệu Khanh cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại không nhịn được mà nhắc nhở: “Cô ấy không hợp với cậu, bình thường nên cách xa cô ấy một chút.”

“Cảm ơn anh, điểm trưởng.” Tuy giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng Đồng Nhan vẫn cảm nhận được ý tốt của anh. Lời nhắc nhở này giống như tia nắng chiều, khiến vẻ ủ rũ trên gương mặt cô như băng tuyết tan dần.

Đây là thời đại không an toàn, mọi người như đứng trên lớp băng mỏng, mỗi ý tốt đều rất quý giá.

Giây phút này, Đồng Nhan đã hoàn toàn buông bỏ một số thành kiến với anh...

Hôm qua đã rút được kinh nghiệm, hôm nay cô cảm thấy làm việc thoải mái hơn rất nhiều. Chịu đựng cơn đau rát ở lòng bàn tay và cơn đau nhức khắp người, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Ở nông thôn, thu hoạch vụ thu là một việc quan trọng, ngay cả học sinh đang ở trường học cũng phải về nhà để phụ giúp gia đình.

Ở làng, trẻ em có điều kiện gia đình khá giả sẽ được gửi đến trường tiểu học của xã cách đó 5 km để học, nếu thành tích tốt thì tiếp tục học lên, nếu không phải học mấy ngành đó thì dường như sau khi tốt nghiệp tiểu học sẽ về nhà làm nông.