Chương 22: Mùa Thu Hoạch (4)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Từ trong một chiếc hộp Thẩm Thiệu Khanh lấy ra mấy thứ đặt ở trước mặt cô, sau đó đốt đèn dầu, lạnh giọng ra lệnh: "Đưa tay ra cho tôi xem một chút.”

Nhìn thuốc sát trùng và gạc trên bàn, cô kinh ngạc trước sự quan sát tinh tế của anh ta, trong lòng Đồng Nhan cảm thấy ấm áp, bất đắc dĩ mở hai tay ra.

Dưới ánh đèn, đối với bàn tay nhỏ bé mềm mại, những vết phồng rộp ở lòng bàn tay kia thật xấu xí và dữ tợn, ngoại trừ ba mụn nước to bằng hạt đậu nành, còn có hai vết lớn to như hạt đậu phộng.

Sáng nay khi dạy Đồng Nhan cắt lúa mì, Thẩm Thiệu Khanh đã chú ý tới đôi tay mềm mại vô cùng bất thường của cô, ngay cả đám ăn chơi trác táng ở trong phố kia cũng không có đôi tay mềm như cô, có thể tạo ra mụn nước cũng không có gì lạ!

Thẩm Thiệu Khanh lấy ra một cây kim khâu đốt trên đèn dầu sau đó đưa cho Đồng Nhan: "Chọc bong bóng ra trước đi.”

Đồng Nhan nhận lấy kim khâu nhưng không xuống tay được, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là tiêm, nhìn thấy vật nhỏ bé sắc nhọn là cô sẽ hoảng hốt, nếu được lựa chọn, cô thà chết còn hơn!

Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Thẩm Thiệu Khanh nghi hoặc nhìn về phía cô, trên mặt có chút không kiên nhẫn.

"Có thể không chọc thủng bong bóng này được không?" Ngất xỉu vì bị tiêm không phải là chuyện gì to tát, nhưng một "đại nam nhân" như cô thật sự ngượng ngùng khi nói ra điều đó.

"Không được, mau chọc đi." Giọng điệu của anh ta không cho phép cô phản bác.

"..." Khuôn mặt Đồng Nhan trắng bệch, cô cắn chặt môi dưới, khoa tay múa chân hồi lâu cũng không dám đâm: "Thẩm điểm trưởng, thị lực của tôi không tốt lắm, anh chọc giúp tôi có được không?”

Bất đắc dĩ, cô quyết định bỏ qua thể diện của mình.



"Bong bóng lớn như vậy mà cậu không thể nhìn thấy à?"

"Phòng quá tối, nhìn không rõ lắm." Cô lắc đầu kiên quyết.

Thẩm Thiệu Khanh suýt chút nữa bật cười năng lực này của cô, nếu như không phải xem cô như người em trai không hiểu chuyện của mình, chắc chắn anh ta sẽ cho cái tên gia hỏa không biết trời cao đất dày này hai cái bạt tai để tỉnh táo lại.

Cầm lấy kim khâu trong tay Đồng Nhan, anh ta đặt lên đèn hơ nóng lại, sau đó cầm lấy bàn tay phải đầy mụn nước kia, thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng đã cắm hai mũi kim vào đó, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn nhưng lại chuẩn.

"..." Vậy là xong rồi à? Đồng Nhan nhìn lòng bàn tay mình rồi lại ngẩng đầu trông mong nhìn Thẩm Thiệu Khanh, nhất thời không nói gì.

Đau hay không đau, chỉ là cảm xúc trong lòng muốn phát tiết ra, bây giờ lại bị kẹt ở nơi đó không trút ra được, có chút khó chịu...

"Chắc cậu biết cách bôi thuốc mỡ chứ?" Buông kim xuống, Thẩm Thiệu Khanh không chút khách sáo đẩy bình thuốc sát trùng trên bàn kia đến trước mặt cô.

Chống lại đôi mắt phượng cười như không cười kia, Đồng Nhan lập tức nói: "Cái này tôi sẽ tự làm, không làm phiền anh.”

Sau khi cô cẩn thận dùng thuốc sát trùng xử lý vết thương, còn không quên bĩu môi thổi vào, từ sau khi trở nên mềm mại đôi tay này đã trở nên vô cùng mẫn cảm, cho dù chỉ là bôi thuốc mà thôi cũng làm cho cô đau đến muốn khóc!

Bộ dạng như đau đẻ này quá mức cay mắt, Thẩm Thiệu Khanh bất giác nhíu mày, ngữ khí có chút không tốt nói: "Chút đau này cũng không chịu nổi, vụ thu hoạch lần tới tôi khuyên cậu đừng làm nữa thì tốt hơn?”

"Tôi có thể làm được!" Bất chấp đau đớn, Đồng Nhan vội vàng ngước mắt lên, giơ hai ngón tay lên thề: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không kéo chân mọi người!”