Chương 17: Nhà Tắm (3)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia sáng như sao, ánh mắt thiêu đốt dường như có thể hút đi linh hồn người khác, bỗng nhiên Thẩm Thiệu Khanh cảm giác trái tim mình giống như là bị cái gì chọc thủng, anh ta không được tự nhiên vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía cánh đồng lúa mì xa xa.

"..." Nhìn chằm chằm vào sau gáy anh ta, Đồng Nhan cảm thấy cạn lời, người này có đôi khi rất bất lịch sự!

"Đồng Tri Thanh, cậu chuẩn bị đi huyện mua cái gì?" Mọi người đều biết bình thường Đồng Nhan rất tiết kiệm, tri thanh cùng xe đều rất tò mò hôm nay làm sao cô có thể bỏ tiền ra mua đồ? Chẳng lẽ thật sự liên quan với Điền Tiểu Nga kia?

Đồng Nhan không biết những người này đã tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, cô nhìn thoáng qua Thẩm Thiệu Khanh, thấy người nam nhân kia không có ý muốn thay mình giải thích, chỉ có thể nói thật: "Thẩm điểm trưởng bảo tôi đi huyện giúp anh ta.”

Một câu nói khiến cho những tri thanh cùng nhóm với cô phải ghen tị, nghĩ thầm: Cũng không biết tiểu tử gầy gò này sao lại may mắn như vậy, vừa mới xuống nông thôn đã có điểm trưởng che chở.

Bọn họ cũng muốn có đãi ngộ này!

Thật ra vấn đề này Đồng Nhan cũng từng nghĩ tới, nhưng không thể nghĩ thông suốt, lúc mới xuyên qua nam chính vẫn luôn lạnh như băng đối với cô, tuy rằng bây giờ cũng không phải quá tử tế với cô, nhưng rõ ràng thái độ tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.

Vì để không làm mất đi hình tượng của mình, người khác nói cái gì cô cũng chỉ là gật đầu một cách ngây thơ, không có nói thêm câu nào.

Thẩm Thiệu Khanh nghe những người này ríu rít ở bên tai mình vẫn cứ im lặng, mãi cho đến khi xe ngựa đến huyện anh ta mới quay đầu một lần nữa nhìn về phía Đồng Nhan: "Ba giờ chiều chờ tôi ở trước cửa xã cung ứng tiêu thụ.”



Xe ngựa trở về thôn sẽ xuất phát lúc bốn giờ, người là do anh ta đưa đến, nhất định phải đưa về một cách bình yên vô sự.

"Ừm, được." Lúc này, trong lòng Đồng Nhan chỉ nghĩ đến chuyện tắm rửa một chút, cô gật đầu qua loa xem như đáp ứng.

Huyện Hạnh Sơn là một huyện thành nghèo nàn lạc hậu, xuống xe ngựa, đầu tiên Đồng Nhan quan sát nhóm tri thanh cùng xe đi về hướng nào, sau đó đi ngược lại phía bọn họ.

Thật ra cô cũng không lo lắng sẽ gặp người quen trong nhà tắm một chút nào, dọc theo đường đi Đồng Nhan đã tìm hiểu rõ hôm nay những người này phải đến chỗ nào, hơn nữa phần lớn mọi người cũng sẽ không muốn đến nhà tắm trong thời tiết nóng như vậy.

Trên đường chỉ có tụm năm tụm ba người đi bộ, sau khi hỏi thăm, cô mới tìm được một nhà tắm của xưởng dệt bên cạnh khu nhà máy.

Thời đại này tắm rửa cũng phải mua vé, Đồng Nhan không có vé tắm, nhưng cô biết có một số người nhà công nhân không nỡ bỏ tiền tắm rửa sẽ lén bán vé tắm, cô chỉ cần đi dạo quanh nhà tắm một vòng là được.

Đồng Nhan tìm được một chỗ không có người, cởϊ áσ sơ mi cô mặc lúc sáng, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh có vài phần giống nữ nhân.

"Tiểu huynh đệ, có phải cậu muốn vé tắm đúng không?" Lúc này, một đại thẩm mập mặc áo trắng quần xanh lặng lẽ đi đến bên cạnh Đồng Nhan, thỉnh thoảng còn nhìn qua nhìn lại, động tác quen thuộc này vừa nhìn đã biết đây không phải là lần đầu tiên bà ta làm loại chuyện này.

"Muốn! Dì ơi, bao nhiêu một cái vậy?" Đồng Nhan cười toe toét, lộ ra tám cái răng trắng, làn da vì thế mà trông đen hơn…

"Tám phân tiền." Thím mập dùng ngón tay vẽ hình số tám.