Chương 13: Khoai Tây (2)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Thật ra ý định ban đầu của cô là muốn anh ta lái chậm lại một chút, lỡ như đυ.ng phải một cái hố sâu lớn mà lật xe thì làm sao bây giờ?

Tai nạn xe hơi trước khi chết dường như để lại một cái bóng trong trái tim cô, bất kể là xe ngựa, xe đạp, tốc độ xe quá nhanh sẽ khiến cô ngất xỉu.

Đến thế giới này, cô cũng chưa có từng ngồi trên xe nên không biết có ngất xỉu hay không.

"Chỗ này không có chóng mặt đâu, cậu có thể ngồi bên cạnh tôi." Thẩm Thiệu Khanh quay đầu thấy sắc mặt cô không tốt lắm, bất giác giảm tốc độ lại.

"Cậu không sao chứ? Chúng ta sắp đến rồi.”

Anh ta không ngờ cơ thể tiểu tử này lại yếu như vậy, ngay cả xe ngựa cũng ngồi không được.

Đồng Nhan khẽ nhíu mi tâm lại, nhẹ nhàng túm chặt vành tai, đè ép sự khó chịu của cơ thể chỉ mong nhanh chóng đến đích.

Động tác nhỏ nhéo vành tai này làm cho Thẩm Thiệu Khanh không khỏi ngẩn người trong chốc lát, trong đầu hiện ra bộ dáng em trai của anh ta, nếu như đứa nhỏ kia còn sống mà nói, năm nay cũng đã mười bảy tuổi...

"Tôi còn có thể kiên trì." Đồng Nhan ngửa cổ lên thấy khói bếp của thôn trang phía trước lượn lờ, sự hoảng hốt trong lòng dần dần ổn định lại...

Sau khi trả lại xe ngựa, trên lưng hai người đều mang theo một túi khoai tây lớn.

Đồng Nhan cũng sắp hận chết nam chính đáng nhận ngàn đao này rồi! Nhiều tri thanh như vậy thì không chọn, tại sao nhờ cô tới hỗ trợ?

Chưa bao giờ phải vác đồ nặng như vậy, cô lại không có kĩ năng khuân vác, túi khoai tây này sắp tra tấn cô đến phát điên.



"Lưng cậu phải cong thấp hơn một chút, dùng hai tay nâng đỡ." Thẩm Thiệu Khanh nhíu mày nhìn về phía cô, có chút hối hận khi để cô ở lại cùng mình khuân đồ.

Tiểu tử này thật đúng là, cơ thể yếu đuối như vậy còn ngốc nghếch.

Đồng Nhan nào biết trong lòng nam chính nghĩ như thế nào, bây giờ cô chỉ tập trung tinh thần đấu tranh với túi khoai tây này.

Nơi này đến thôn Hạnh Hoa đại khái phải hơn nửa tiếng đồng hồ đi bộ, cô cắn chặt môi kìm nén cả quãng đường.

Từ nhỏ đến lớn Đồng Nhan lúc nào cũng là một người kiên cường độc lập, cô biết nếu lần này mình chịu thua trước một túi khoai tây thì con đường sau này càng không thể đi tiếp.

"Nếu như cõng không nổi thì để xuống nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Thiệu Khanh vẫn đi ở phía sau cô, thấy cô bước đi tập tễnh không hiểu sao sinh ra sự trắc ẩn trong lòng.

"Không cần, tôi có thể làm được." Đồng Nhan cúi đầu không dám nhìn con đường phía trước, cô sợ mình ngẩng đầu không nhìn thấy đích đến sẽ nhất thời nhụt chí.

Thấy cô còn rất có thể cố gắng chống đỡ, Thẩm Thiệu Khanh không nói thêm gì nữa.

Hai người một trước một sau đi gần một tiếng đồng hồ mới trở lại đại viện tri thanh, Trịnh Châu thấy bọn họ trở về không nhịn được hỏi: "Sao các cậu về trễ vậy?”

Đồng Nhan mệt mỏi đến mức không rảnh để ý tới anh ta, buông đồ vật xuống bất lực xoa xoa bả vai rồi xoay người đi vào nhà đất nhỏ của mình.

"Đường không dễ đi." Thẩm Thiệu Khanh buông túi khoai tây trên người mình xuống rồi căn dặn: "Cậu tìm một chỗ cất kĩ hai túi đồ này, đây chính là thức ăn của chúng ta trong khoảng thời gian sắp tới."

Tri thanh về nông thôn trong năm đầu tiên được ăn lương thực quốc gia, không cần quá lo lắng chuyện cơm nước, bắt đầu từ năm thứ hai chỉ có thể kiếm công đổi lấy khẩu phần lương thực.