Chương 33: Các Người Tránh Ra 3

Nếu Diệp Hương Vân mượn cái bậc thang này đi xuống, cũng không có việc gì. Hết lần này tới lần khác, bà thấy bốn cô con gái đều ở nhà, liền muốn nhờ vào đó nổi giận một phen, cũng để cho những người khác nhìn xem, tránh cho bọn họ về sau càng xem mình không xem ra gì.

Lập tức bà liền lau nước mắt, nói bằng giọng điệu quái gở: "Ôi, tôi cũng không dám nhờ chị mua đồ, đỡ phải nói tôi cố ý bảo chị đền đáp. Con người tôi số khổ, không sống được một ngày tốt lành, ở nhà mẹ đẻ khổ, đến nhà chồng càng chịu không biết bao nhiêu tủi nhục, cái bụng của tôi không biết cố gắng, sinh ra bốn đứa con gái các chị, ông bà nội các chị không thích, bác gái với thím các chị thì cười tôi, cha các chị cũng không thích."

Bốn người: "..."

Dương Phán nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Vốn dĩ mọi người đang rất vui vẻ, mẹ khóc cái gì thế?"

Dương Chiêu Đệ cũng khuyên: "Đúng rồi đó mẹ, công việc của em ba cũng ổn định rồi, chuyện vui biết bao, mẹ khóc cái gì?"

Diệp Hương Vân khóc càng dữ hơn: "Công việc người ta ổn định rồi, cánh liền cứng rắn hơn. Hôm qua đòi được 150 đồng chỉ cho mẹ 70, mẹ nói một câu, người ta có thể trả mẹ lại mười câu. Sao số mẹ lại khổ như vậy. Nếu không phải là các con, mẹ cũng không phải sống thế này, nếu không phải vì các con, sao mẹ lại chịu đựng cha con mấy chục năm? Mẹ đáng lẽ không sống cùng lão từ lâu rồi. Mẹ khổ cực cũng là vì ai? Vậy mà người ta còn không cảm kích."

Dương Phán bất đắc dĩ tiếp tục khuyên, Dương Chiêu Đệ cũng rơi nước mắt theo, hai đứa bé thấy mẹ và bà ngoại khóc, vẻ mặt không biết làm sao. Dương Đình Đình chân tay luống cuống, không biết nói cái gì cho phải.

Dương Quân Tô thật sự là không thể nhịn được nữa, cô quát một tiếng: "Đủ rồi, đừng khóc nữa."

Diệp Hương Vân khóc thút thít hai lần, chỉ vào Dương Quân Tô mắng: "Cái dáng vẻ bá đạo này của chị càng lúc càng giống cha chị ông nội chị, tôi là mẹ chị, con gái nhà ai lại quát mẹ ruột như thế?"

Dương Quân Tô cười lạnh nói: "Vậy con xin hỏi đồng chí Diệp, nhà ai có người mẹ mắt không mở giống như mẹ? Mẹ chính là con chuột khiêng đao vắt ngang ổ[1], mẹ có gan thì đi đánh nhau với cha đi? Đi tìm ông bà nội con tính sổ đi, mẹ không dám, mẹ chỉ biết ở nhà chửi mắng con cái. Hai mươi năm như một, tố khổ oán trách, nói cái gì mẹ khổ như vậy đều là bởi vì chúng con, mẹ dẹp đi, con mới không tin.

[1]Ý chỉ người đối xử với người của mình thì hung dữ, nhưng lại rất hòa nhã với người ngoài.

Hôm nay con nói rõ luôn, loại người tính tình lấn yếu sợ mạnh, không biết tốt xấu, không hiểu chuyện như mẹ, loại thói quen hay hối hận, oán trời trách đất như mẹ, cho dù mẹ không có chúng ta thì cuộc đời này của mẹ đã định sẵn là sống không tốt rồi. Không có chúng con, cuộc đời của mẹ cũng nát như tương rồi, ngược lại, bởi vì chúng con mà cuộc đời của mẹ mới có một chút khởi sắc và hi vọng như thế. Về sau mẹ đừng nói mẹ chịu khổ là vì chúng con nữa, bốn người chúng con chịu khổ là bởi vì mẹ và cha đó."



Dương Chiêu Đệ, Dương Phán, Dương Đình Đình nghe xong, trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Lời của mẹ bọn họ nghe từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nghe liền áy náy khó chịu một lần, có đôi khi cảm thấy mình căn bản không nên sinh ra.

Bọn họ chưa từng nghĩ sang hướng khác. Hiện tại, Dương Quân Tô có thể nói là mở ra một lớp màn, đạp một cánh cửa, hóa ra là như vậy sao?

Lời của Dương Quân Tô giống như đao bổ lên người Diệp Hương Vân, bà kinh ngạc nhìn con gái thứ ba, lại nhìn ba cô con gái khác, đột nhiên òa khóc, vừa khóc vừa vào phòng.

Dương Chiêu Đệ đuổi theo khuyên bảo, Dương Phán cùng Dương Đình Đình còn đang do dự.

Dương Quân Tô lại một tay dắt một đứa bé, hòa khí nói: "Bà ngoại không hiểu chuyện lại khóc rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi."

Dương Đình Đình nhỏ giọng hỏi: "Chị ba, chúng ta không, không đi dỗ mẹ sao?"

Dương Quân Tô ngữ khí kiên định: "Không dỗ, để bà ấy tỉnh táo lại đi." Không nuông chiều tật xấu này của bà.

Dương Quân Tô và Dương Đình Đình mang theo hai đứa bé chơi ở bên ngoài, Dương Phán cùng Dương Chiêu Đệ ở nhà với Diệp Hương Vân.

Ở bên ngoài chơi hai giờ, bốn người về nhà. Dương Phán cùng Dương Chiêu Đệ đã làm xong bữa ăn khuya cho bọn họ, trong nhà, Dương Chiêu Đệ là người nấu ăn tốt nhất.

Diệp Hương Vân lúc này đã được hai đứa con gái khuyên dỗ xong, khóc cũng không khóc nữa, hốc mắt vẫn đỏ bừng, bà nói chuyện với con cái vẫn mang vẻ mặt ôn hòa, cùng những người khác cười cười nói nói, chỉ là không để ý Dương Quân Tô.