Chương 19: Ngày Đầu Tiên Đi Làm 1

Dương Quân Tô đến khoa cơ sở hạ tầng báo danh đúng giờ, thái độ của trưởng khoa Hạ đối với cô vô cùng lạnh nhạt, nói chính xác là coi như không có cô. Khoa cơ sở hạ tầng tính cả Dương Quân Tô nữa là tổng cộng có bảy khoa viên, công việc chính của bọn họ là quy hoạch tổng thể và sắp xếp các dự án xây dựng cơ sở hạ tầng của phân trường ba, ví dụ như đào kênh mương, xây dựng hồ chứa, đường sá, xây dựng nhà ở v.v... Cần phải tiếp xúc với nhân viên nông trường và người của đội sản xuất, khi cần thiết còn phải tự mình xuống tận nơi làm việc.

Khoa cơ sở hạ tầng thường xuyên phải ra ngoài làm việc, hôm nay ở văn phòng chỉ có ba người, Ngô Kiếm, Sử Đại Đồng, Lưu Cương.

Ngô Kiếm, Sử Đại Đồng đều hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hai người này một người có quan hệ rất tốt với Bạch Ngọc Phượng, người còn lại rất thân với Cảnh Trung. Đương nhiên bọn họ hy vọng Cảnh Quân đến khoa của bọn họ, không ngờ rằng tới giữa chừng lại bị Dương Quân Tô chặn đường, tất nhiên sẽ không có thiện cảm gì với cô.

Lúc trưởng khoa Hạ ở đây, bọn họ còn thu liễm. Đợi đến khi Hạ Tân Hoa vừa đi rồi, hai người bắt đầu không kiêng nể gì.

Ngô Kiếm lên tiếng trước: "Tiểu Dương à, cô là đồng chí nữ duy nhất trong khoa, đồng chí nữ các cô nên cẩn thận, sau này chuyện quét dọn vệ sinh và mở nước sẽ thuộc về cô."

Dương Quân Tô vừa thu dọn bàn làm việc của mình vừa hỏi: "Ồ, tất cả đều thuộc về tôi, vậy hai người làm gì vậy?"

Sử Đại Đồng cười hì hì tiếp lời: "Đương nhiên chúng tôi phải làm chính sự rồi."

Dương Quân Tô thờ ơ nói: "Xin lỗi, tôi cũng phải làm chính sự."

Hai người nhìn nhau cười to, như thể Dương Quân Tô vừa kể chuyện cười.

Dương Quân Tô nhìn lướt qua xung quanh văn phòng, trong phòng vừa bẩn vừa lộn xộn, trên mặt đất còn có giấy vụn và bụi bặm, văn kiện cũng bị vứt lộn xộn trên bàn. Là một người thích sạch sẽ, Dương Quân Tô không thể chịu được. Có điều cô có không chịu được thì cũng phải cố kìm nén, nếu không sau này những chuyện này sẽ mặc định là của cô. Tất cả cùng lấy một mức lương, dựa vào đâu mà cô phải làm thêm việc thừa thãi?

Dương Quân Tô tự mình tìm tư liệu xem, vừa xem tư liệu vừa ghi chép.

Sử Đại Đồng và Ngô Kiếm ồn ào thảo luận chuyện công việc, Lưu Cương ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào một câu, đôi lúc anh ta sẽ liếc nhìn sang Dương Quân Tô.

Dương Quân Tô nhìn ra được trong ba người, Lưu Cương là người trẻ tuổi nhất, cũng yếu thế nhất, cô cũng không bài xích anh ta nhiều lắm. Sau này, cô có thể bắt đầu từ anh ta. Tuy nhiên, cũng không cần gấp gáp.

Thời gian buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Vừa đến giờ nghỉ trưa, Dương Quân Tô cầm hộp cơm bằng nhôm đến nhà ăn lấy cơm.



Lúc này là thời gian ăn cơm, trong nhà ăn nhộn nhịp như chợ.

Dương Quân Tô tìm được cửa làm của Dương Phán, xếp hàng lấy cơm.

Thật trùng hợp, người xếp phía sau cô chính là Lưu Cương.

Dương Quân Tô quay đầu lại, rất tự nhiên chào hỏi Lưu Cương: "Anh Lưu, anh cũng tới lấy cơm à?"

Lưu Cương thoáng chút do dự nhưng lại lập tức nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy." Dứt lời, anh ta lại cười ha ha.

Dương Quân Tô không bắt chuyện với anh ta nữa, im lặng chờ đợi. Mười phút sau, cuối cùng cũng đã đến lượt cô. Dương Phán nhìn thấy em gái thì hơi nhướng mày, hỏi: "Muốn ăn gì?"

Dương Quân Tô nói: "Bốn bánh bao hấp, một bí đao kho tộ, một khoai tây hầm thịt." Nói xong thì giơ phiếu lương thực và phiếu rau ra.

Dương Phán cầm muôi thò sâu vào trong nồi lớn, vớt ra một muôi lớn khoai tây hầm thịt, trong món ăn này đã có vài miếng thịt, cô ấy lại múc một muôi bí đao kho tộ đắp lên thịt. Hộp cơm lớn được đóng gói đầy đủ.

Lưu Cương xếp sau lưng Dương Quân Tô nhìn mấy miếng thịt kia, trong mắt tràn đầy tức giận. Mọi người cũng không ai biết, nói là khoai tây hầm thịt nhưng nếu có thể lấy được một hai miếng thịt cũng coi như may mắn rồi.

Anh ta nhìn Dương Phán rồi lại nhìn Dương Quân Tô, đột nhiên nhớ ra hình như hai người này là hai chị em.

Anh ta muốn lên tiếng bảo Dương Quân Tô giúp mình lấy cơm nhưng lại hơi ngượng ngùng. Lúc sáng anh ta còn không thèm để ý đến người ta, buổi trưa lại nhờ người ta lấy cơm giúp mình, thực sự không thể nói ra thành lời được.

Dương Quân Tô lấy cơm xong, quay đầu lại nói rất tự nhiên: "Anh đưa hộp cơm cho tôi, tôi lấy giúp anh."

Lưu Cương ngạc nhiên: "Hả, được, cảm ơn cô."