Chương 12: Chỉ Cần Đủ Liều Lĩnh, Trời Cao Biển Rộng 4

Cảnh Trung thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vội vàng hùa theo lời Dương Quân Tô nói: "Công việc ở trường mẫu giáo vừa nhẹ nhàng lại thoải mái, thích hợp cho con gái làm hơn đó."

Chu Hồng Liên cũng vội vàng phụ họa: "Đúng thế."

Trong lòng Dương Quân Tô khinh bỉ nhưng trong miệng lại không lộ ra chút cảm xúc gì, cô nói: "À đúng rồi, xe này của cháu là mượn của chú Ngưu, hai người cứ tới nhà cháu trước đi, cháu đi trả xe đạp đã."

Nói xong, cô ngồi lên xe rời đi.

Dương Quân Tô đi xe đạp, tất nhiên sẽ đến trước bọn họ. Dọc đường đi, cô gặp hàng xóm là trắng trợn công khai chuyện của Cảnh Trung và Chu Hồng Liên: "Trước kia có người nói chú Cảnh thím Chu của cháu là người keo kiệt, cháu cũng không thấy thế mà. Tuy rằng bọn họ ăn của nhà cháu nhưng mọi người xem, không phải lần này bọn họ cũng trả lại rồi sao? Mọi người mau xem trái cây đóng hộp này, còn có một gói kẹo sữa, toàn là thứ tốt không thôi."

Mọi người dùng ánh mắt cảm thông nhìn Dương Quân Tô: Đứa nhỏ này bị người ta lừa bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Tại sao người ta vì sao lại cho nhà cháu nhiều thứ như vậy? Tất nhiên là vì công việc của cháu đó. Mấy cái này đáng giá bao nhiêu đồng chứ? Bây giờ muốn mua một công việc phải tiêu tốn mấy trăm ngàn đó?

Dương Quân Tô đi thẳng tới nhà họ Ngưu, vừa đi vừa khen ngợi. Thím Ngưu đang dỗ cháu trai chơi ở trong sân. Nhà bọn họ khá thân thiết với Dương Quân Tô, cũng là thật lòng suy nghĩ thay cho Dương Quân Tô, bà ấy nói: "Tiểu Tô à, đứa nhỏ này thật là, cháu cũng đừng bị nhà lão Cảnh kia lừa gạt. Cháu có biết người muốn có công việc này của cháu khó khăn biết bao nhiêu không? Lão Hà người ta là bởi vì năm đó nợ nhà cháu một nhân tình lớn mới cho cháu làm công việc của ông ấy, chỉ có duy nhất một lần này thôi, về sau không còn nữa đâu."

Dương Quân Tô cười nói: "Thím Ngưu, cháu hiểu mà. Thím đừng lo, trong lòng cháu tự có tính toán. Qua hai ngày nữa thím sẽ biết rõ sự tình thôi. Nhân tiện, cháu trả lại xe đạp nhé."

Nói xong, cô lấy từ trong giỏ ra hai quả táo, nắm chặt rồi nhét thẳng vào trong ngực thím Ngưu.

Thím Ngưu hoảng sợ, vội vàng từ chối bảo không cần.

Dương Quân Tô nói: "Thím cứ nhận đi, cháu cho đứa nhỏ mà. Thím và chú Ngưu cũng quan tâm đến cháu không ít lần. Mẹ cháu rất túng thiếu, nhà cháu cũng rất ít khi mua mấy thứ này. Hôm nay chúng ta ăn của nhà lão Cảnh, cũng không dễ dàng gì mới ăn được đồ của ông ta đó."



Thím Ngưu cười, đúng thật, đồ của nhà lão Cảnh thật sự không dễ ăn chút nào.

Dương Quân Tô đi từ nhà họ Ngưu ra, gặp được mấy người hàng xóm, nếu là người khá tốt thì khi gặp được trẻ con, cô sẽ hào phóng bọn chúng cho hai viên kẹo sữa. Bọn nhỏ nhận được kẹo sữa thì vô cùng vui mừng, người lớn cũng hùa vào khen Dương Quân Tô hào phóng.

Chỉ chốc lát mà gói kẹo sữa đã chia hết hơn phân nửa, còn lại bao nhiêu cô cất vào trong túi xách, chuẩn bị cho hai đứa con của chị cả ăn.

Khi Dương Quân Tô về đến nhà thì Cảnh Trung và Chu Hồng Liên đang nói chuyện phiếm với Dương Lợi Dân.

"Lão Dương, anh xem chọn ngày không bằng gặp ngày. Nếu không thì buổi chiều chúng ta đi tới nhà máy làm cho xong việc này nhé?"

Dương Lợi Dân còn chưa nói gì, Diệp Hương Vân yếu ớt khuyên nhủ: "Cha nó à, không thì chúng ta suy nghĩ lại đi?"

Cảnh Trung sợ Diệp Hương Vân làm hỏng chuyện, vội vàng dùng lời lẽ kí©h thí©ɧ Dương Lợi Dân: "Anh Dương, nếu anh không làm chủ được thì cứ thương lượng lại với chị dâu. Cho dù anh đổi ý, chúng tôi cũng không trách anh đâu mà, anh cứ nói thẳng thôi, tôi sẽ tìm công việc khác cho đứa nhỏ."

Vốn Dương Lợi Dân còn có chút do dự, lúc này ông ta đã bị Cảnh Trung kí©h thí©ɧ, buột miệng nói: "Thương lượng cái rắm gì, cái này nhà do tôi làm chủ. Công việc của ông đây muốn cho ai thì cho người đó. Chiều nay chúng ta sẽ làm thủ tục."

Mắt Diệp Hương Vân đỏ hoe, cúi đầu không nói gì.

Lúc Dương Quân Tô tiến vào thì vừa lúc nghe được những lời này. Cô mỉm cười, hời hợt nói: "Ôi chao chú Cảnh, thím Chu, cháu quên nói cho hai người biết, công việc gì đó, cháu đã làm xong rồi, cháu làm lúc sáng đó ạ."