Bạch Ngọc Phượng cười khổ với mọi người nói: "Mọi người xem đấy, tôi có lòng tốt khuyên cô ấy, còn bị người ta nói là tôi phân biệt đối xử."
Hạ Tân Hoa hơi nhíu mày, anh ta nhẫn nại nói với Dương Quân Tô: "Tiểu Dương, công việc sau này của cô để sau hẵng nói, khoa cơ sở hạ tầng của chúng tôi thật sự không thích hợp để đồng chí nữ ở lại đâu."
Dương Quân Tô vẫn lí lẽ rất hùng hồn: "Mọi người đang kỳ thị phụ nữ, các nhà lãnh đạo nói rằng phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, kết quả là mọi người ở đây cũng không để cho chúng tôi ở, nơi kia cũng không cho chúng tôi vào, vậy xin hỏi chúng tôi còn có thể đi đâu? Nửa bầu trời của chúng tôi ở đâu? Cũng chỉ có thể vây quanh bếp núc thôi sao? Tôi nói cho các vị biết, người bạn tốt của Marx Engels đã từng nói, giải phóng phụ nữ là giải phóng tất cả nhân loại, là giải phóng một nửa lực lượng lao động của nhân loại. Suy nghĩ các vị đang cản trở sự tiến bộ của thời đại và ngăn cản đất nước chúng ta hướng tới chủ nghĩa cộng sản. Đây là một vấn đề khá nghiêm trọng, chúng ta phải thảo luận kỹ lưỡng về nó."
Hạ Tân Hoa: "..."
Mọi người đối mặt nhìn nhau.
Dương Quân Tô dõng dạc nói: "Đồng chí Bạch, đừng cảm thấy tôi bị phân biệt đối xử, không liên quan gì đến chị, thậm chí chị còn giúp đỡ người khác phân biệt đối xử với tôi. Tôi nói cho chị biết, tất cả các đồng chí nữ của chúng ta là một thể thống nhất. Hôm nay tôi đã bị phân biệt đối xử, chị không giúp tôi nói chuyện, sau này chị có bị phân biệt đối xử thì cũng sẽ không ai nói thay cho chị đâu. Đừng hỏi tiếng chuông báo tử đang gọi cho ai, tiếng chuông báo tử đang gọi cho chị đó!"
Mọi người: "..." Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, vị nữ cán bộ kia lên tiếng: "Tài ăn nói của vị đồng chí nhỏ này không tồi, cô tên là Dương Quân Tô đúng không?"
Dương Quân Tô lịch sự trả lời: "Đúng vậy, em là Dương Quân Tô, em đã tốt nghiệp trung học năm ngoái."
Nữ cán bộ vươn tay ra bắt tay với Dương Quân Tô: "Tôi họ Tống, là trưởng khoa sản xuất của chúng ta. Nếu bên anh Hạ không tiện sắp xếp cho em thì chờ đến lúc khoa sản xuất của chúng tôi có chỗ trống, em có tình nguyện đến phòng sản xuất của chúng tôi không?"
Đương nhiên Dương Quân Tô đồng ý, cô lập tức nói: "Trưởng khoa Tống, vẫn là đồng chí nữ chúng ta sẵn sàng giúp đỡ đồng chí nữ, nếu trưởng khoa Hạ có thành kiến với đồng chí nữ, lại có tình cảm cá nhân với Cảnh Quân, em cũng chẳng có biện pháp gì. Em cũng chỉ muốn một công việc vốn thuộc về em mà thôi, khoa sản xuất các chị tình nguyện muốn em, tất nhiên em cũng rất sẵn lòng."
Hai người đồng loạt đưa mắt nhìn Hạ Tân Hoa, những người khác cũng nhìn về phía Hạ Tân Hoa như thể đang xem kịch vui.
Lúc này mặt Hạ Tân Hoa trầm như nước, anh ta im lặng chốc lát, lại đột nhiên lên tiếng nói: "Trưởng khoa Tống, không cần quấy rầy đến cô. Hơn nữa, khoa sản xuất của các cô bây giờ cũng không còn vị trí trống nào. Vốn dĩ đồng chí Tiểu Dương cũng là người của khoa cơ sở hạ tầng của chúng tôi, vậy thì đến khoa của chúng tôi đi."
Sau đó, anh ta chuyển ánh mắt về phía Dương Quân Tô, nghiêm mặt nói: "Tiểu Dương, tôi phải nói với cô mấy lời trước. Nếu cô đã vào khoa cơ sở hạ tầng của chúng tôi, chắc chắn tôi sẽ không vì chuyện cô là đồng chí nữ mà thương xót cô. Cho dù việc nặng nhọc hay mệt mỏi tôi cũng sẽ giao cho cô làm."
Dương Quân Tô bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không yêu cầu bất cứ đãi ngộ đặc biệt nào. Hơn nữa, tôi cao to, sức ăn lại lớn, sức làm việc chắc chắn cũng sẽ lớn. Chân tay tôi phát triển rất tốt, đầu óc cũng không đơn giản, không cần ai phải chăm sóc cho tôi. Nói không chừng tôi còn phải chăm sóc các đồng chí khác trong khoa nữa đấy."
Hạ Tân Hoa nói: "Được rồi, vậy thì cô cứ đến đây. Đồng chí Bạch, làm thủ tục cho cô ấy đi. Làm ngay bây giờ."
Dứt lời, anh ta phất tay áo rời đi, rõ ràng rất tức giận.
Dương Quân Tô tuyệt đối sẽ không quan tâm ai có tức giận hay không, chỉ cần cô đạt được mục đích của mình là được.
Cô chân thành cảm ơn tất cả mọi người: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn trưởng khoa Tống đã lên tiếng nói chuyện giúp tôi."
Trưởng khoa Tống nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Tiểu Dương, em phải làm thật tốt." Rồi lập tức rời đi.
Những người khác cũng mỉm cười rồi rời đi.