Họa Tranh yêu Từ Trân, nhưng anh sớm đã có người trong lòng. Nhất quyết chỉ cưới cô ta. Nhưng không may, sau khi sinh con đầu lòng, vợ anh đã mất. Một mình anh phải nuôi con nhỏ. Họa Tranh vì yêu anh, …
Họa Tranh yêu Từ Trân, nhưng anh sớm đã có người trong lòng. Nhất quyết chỉ cưới cô ta. Nhưng không may, sau khi sinh con đầu lòng, vợ anh đã mất. Một mình anh phải nuôi con nhỏ. Họa Tranh vì yêu anh, chấp nhận hạ mình bỏ qua mọi chuyện, kiên quyết gả cho anh để chăm sóc anh.
Nhưng Họa Tranh lại không ngờ, Từ Trân vì cảm thấy có lỗi với người vợ đã mất, nên luôn tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí hắt hủi cô, dù cô có làm bất cứ việc gì vì anh. Ngược lại, anh lại rất quan tâm, chăm sóc và tin tưởng em gái của người vợ đã mất.
Em vợ Từ Trân cũng đã sớm đem lòng yêu anh, nhưng ba mẹ cô ta không đồng ý, vì lẽ đó Từ Trân chấp nhận cưới Họa Tranh, nhưng lại không quan tâm cô, đến lúc Họa Tranh vì tai nạn bất ngờ qua đời, hắn mới nhận ra tình yêu của mình dành cho cô. Nhưng đã muộn.
Họa Tranh ngủ một giấc, sao lại nằm mơ thấy một giấc mơ khủng khϊếp như vậy chứ. Cô thế mà ngu ngốc đến mức có thể chịu đựng ấm ức, để người ta hành hạ, bị tâm bệnh mà lơ là dẫn đến bị tai nạn đến chết. Bây giờ đã tỉnh táo rồi, có ngu mới đồng ý đi làm mẹ kế người ta, tình yêu gì chứ, giữ được mạng mới tốt. Giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt.
Nghĩ như vậy, Họa Tranh liền hủy hôn, đăng ký về thôn làm thanh niên trí thức, vui vẻ thoải mái vượt qua. Từ Trân hối hận mặc kệ, cô đã có người thật lòng yêu thương mình rồi, làm gì còn cần một nam nhân như hắn chứ.
😀