Trương Xuân Hà cũng không tốt hơn là bao, bị cây chổi đánh vài lần.
Cũng may là, Trương Xuân Hà biết tính tình của mẹ chồng, phạm sai lầm rồi sẽ nhận đánh, cũng không lên tiếng ngụy biện, chỉ cầm liềm chạy ra khỏi sân.
"Con bé không ăn nhiều như vậy nên cô liền giúp con bé ăn có đúng không, Lý Tú Hoa, sao mặt cô càng ngày càng lớn như vậy?"
Lý Tú Hoa càng nói, Bao Thúy Liên càng tức giận, đuổi đánh cô ta một đường.
"Mẹ, đừng đánh nữa, đau quá."
Lý Tú Hoa bị đánh hét lên, vừa lăn vừa bò vừa chạy.
“Cái thân già này của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị hai con mụ này chọc tức chết!”
Bao Thúy Liên chống eo, chỉ vào lưng hai người rồi tiếp tục mắng.
“Lão tứ, nấu tô mì trứng cho vợ con đi." Bao Thúy Liên vừa nói vừa lấy chìa khóa ra.
“Mẹ, không cần, con không đói.”
Hiện tại đang là thời điểm ngày mùa bận rộn, toàn bộ thôn Lâm Thủy đều vội trồng vội gặt gấp đôi lượng công việc, trồng trọt và thu hoạch.
Trời còn chưa sáng, Trần Lập Diễn đã ra đồng thu lúa mạch tới bây giờ mới trở lại, vất vả đến không chịu được.
Chính cô lại ngủ đến lúc này mới tỉnh, sao còn có mặt mũi để Trần Lập Diễn nấu ăn cho mình.
"Con vừa kêu mẹ là gì?"
Bao Thúy Liên còn tưởng rằng bà đang bị ảo giác.
Lâm Vãn Vãn gả qua đây cũng đã được gần nửa tháng.
Vào cửa lâu như vậy, đừng nói là mẹ, Bao Thúy Liên chưa bao giờ thấy cô cùng mình nói qua một câu nào
Ngay cả đối với con trai mình cũng lạnh nhạt.
Lần đầu tiên nghe thấy Lâm Vãn Vãn gọi mình là mẹ, Bao Thúy Liên có chút không phản ứng kịp.
“Mẹ ơi, không đúng sao ạ?”
Lâm Vãn Vãn vẻ mặt ngơ ngác.
Đột nhiên, Lâm Vãn Vãn nhớ lại rằng kiếp trước cô không chỉ ghét Trần Lập Diễn, mà thậm chí còn ghét cả nhà họ Trần.
Trong thời gian ở Trần gia, cô chưa bao giờ nói chuyện với người của Trần gia, ngày nào cũng rầu rĩ không vui.
"Mẹ, trước đây con bị mỡ heo che mắt, không phân biệt được tốt xấu, sau này con sẽ cùng A Diễn sống thật tốt."
Lâm Vãn Vãn lập tức thề son sắt.
Trần Lập Diễn ngạc nhiên nhìn Lâm Vãn Vãn.
Bao Thúy Liên vui mừng khôn xiết: “Con muốn sống tốt là đủ rồi. Hôm nay mẹ sẽ tự tay làm mì trứng cho con, vừa vặn trong nhà còn có chút bột mì trắng."
Lâm Vãn Vãn dù có ghét mình đến thế nào thì cô cũng là con dâu của mình.
Hai người đều đã kết hôn, Bao Thúy Liên đương nhiên hy vọng cô có thể cùng con trai sống an ổn.
"Mẹ, buổi tối con định dùng bột mì trắng làm bánh bao cho Tiểu Bắc. Mẹ quá thiên vị, Tiểu Bắc chính là cháu trai của mẹ đó."
Lý Tú Hoa không vui nói.
Con trai cô ta là mới là người nhà họ Trần, cho nên những món ngon như bột mì trắng thì phải để con trai cô ta ăn mới đúng.
Lâm Vãn Vãn là một người phụ nữ, bồi tiền hóa*, căn bản không xứng ăn thứ đồ tốt như vậy.
*Bồi tiền hóa: Món hàng phải bù thêm tiền. chỉ người con gái lấy chồng; cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa).
“Đồ của lão nương tôi, lão nương thích ai thì đưa cho người ấy, cô lại ép tôi, có tin hay không, lão nương tôi sẽ xé nát miệng con chó của cô!”
Lý Tú Hoa ngu cả người, Bao Thúy Liên vừa nhìn thấy cô ta liền tức giận, vung cây chổi lên chuẩn bị đánh người.
Lý Tú Hoa hoảng sợ, quay người lại bỏ chạy.
Nhà họ Trần ăn cơm chung, Bao Thúy Liên quản lý tiền bạc và thức ăn của gia đình.
Trần Lập Diễn có ba anh trai, Trần Lập Diễn là con trai út của nhà họ Trần và là người kết hôn muộn nhất trong số các anh em.
Trần gia địa vị không tốt, nghe nói ông nội của Trần Lập Diễn là địa chủ, nhà hắn làm ăn lớn, đông con đông cháu.
Trong thời kỳ hỗn loạn, nhà họ Trần chết, bị thương, tổ trạch của họ cũng bị tịch thu.
Bà của Trần Lập Diễn lúc đó đã chết trong chuồng bò, còn ông nội của anh thì bị lũ cuốn trôi khi hồ chứa đang được xây dựng.
Nhà họ Trần ở trong thôn sống cũng không tốt, họ làm những công việc nặng nề, mệt mỏi nhất, lương được trả cũng cực kỳ thấp.
Vì gia đình nghèo và mang tiếng xấu nên anh em nhà họ Trần kết hôn rất muộn.
Con dâu thứ hai Lý Tú Hoa bằng tuổi chồng, thậm chí còn từng có hôn ước với người khác.
Con dâu thứ ba Trương Xuân Hà hơn chồng ba tuổi, lấy chồng năm 24 tuổi, ở thời này bị coi là gái lỡ thì. Bản thân Bao Thúy Liên không có học vấn, các con trai của bà không được đọc cuốn sách nào, vợ của đứa con thứ hai và thứ ba lại càng mù chữ.
Lâm Vãn Vãn là một thanh niên trí thức đến từ thành phố, cô lớn lên xinh đẹp, mang ra ngoài rất có mặt mũi.
Đối với cô vợ từ thành phố mà con trai út cưới, Bao Thúy Liên thích con bé từ tận đáy lòng.
Thời buổi này, mỗi nhà chỉ được nuôi một con gà mái, trứng rất hiếm.
Trong nhà không có nhiều bột mì và trứng, Bao Thúy Liên bản thân cũng không dám ăn, nhưng bà đã làm ba quả trứng luộc cho Lâm Vãn Vãn.