Chương 17: Bàn tay vàng của Lâm Vãn Vãn

Trần Lập Diễn múc hai thùng nước

giếng xối lêи đỉиɦ đầu.

"Đến giờ ăn cơm rồi, con xối nước lạnh làm gì."

Bao Thúy Liên oán trách trừng mắt nhìn con trai mình.

"Đưa cái mũi mẹ xem nào."

Mũi của Trần Lập Diễn vẫn còn chảy máu, Bao Thúy Liên dùng cái tay vẫn còn dính nước dí vào trán người đàn ông mấy cái.

"Mẹ, con không sao đâu."

Trần Lập Diễn lúng túng đẩy Bao Thúy Liên ra, thuận tay giặt sạch cái áσ ɭóŧ.

Bao Thúy Liên: “Tiểu tử thối, bảo con đi gọi vợ ra ăn cơm như thế nào còn bị chảy máu?”

Vợ.

Nghĩ đến tấm lưng trắng ngần của Lâm Vãn Vãn, máu mũi của Trần Lập Diễn lại bắt đầu chảy.

"Ai da, con cái thằng này, sao con lại chảy máu mũi nhiều thế?"

Bao Thúy Liên tức giận, bà lấy một nắm cỏ hôi thối từ kẽ đá cạnh hiên nhà, nhét vào miệng, chuẩn bị nhét vào mũi Trần Lập Diễn.

"Mẹ, con không sao mà."

Trần Lập Diễn ghét bỏ lùi về sau vài bước, sau đó cầm chiếc áσ ɭóŧ đã giặt sạch bỏ chạy.

Trong căn phòng phía tây, sau khi Trần Lập Diễn đi ra ngoài, Lâm Vãn Vãn tùy ý dùng khăn lau người.

Sau khi mặc quần áo gọn gàng, Lâm Vãn Vãn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Đột nhiên, cổ tay có điểm khác lạ.

Lâm Vãn Vãn nhìn kỹ hơn, phát hiện trên cổ tay cô có một miếng ngọc bội tinh xảo.

Miếng ngọc bội này có chất lượng rất tốt, trong suốt như pha lê.

"Miếng ngọc bội này..."

Trong mắt Lâm Vãn Vãn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cô biết miếng ngọc bội này này, kiếp trước Trần Lập Diễn mua nó tại một hội đấu giá, bỏ ra tận mấy chục triệu, nghe nói đã được khai quang.

Sau khi cô qua đời, Trần Lập Diễn vẫn ôm tro cốt của cô ngủ, Trần Lập Diễn cũng nhét miếng ngọc bội này vào trong hũ tro cốt.

"Tí tách~"

Một giọt nước từ miếng ngọc bội rơi xuống.

"Tí tách~"

"Tí tách~"

Nước từ miếng ngọc bội chảy ra ngày càng nhiều.

Ở kiếp trước, Lâm Vãn Vãn đã xem rất nhiều phim truyền hình.

Mười mấy năm làm ma, Lâm Vãn Vãn hầu như ngày nào cũng đọc tiểu thuyết với bảo mẫu trong biệt thự của Trần Lập Diễn.

Gần như trong nháy mắt, Lâm Vãn Vãn nghĩ tới một từ, "Linh Tuyền".

Tình cờ có một chiếc cốc tráng men sạch sẽ trên bàn.

Lâm Vãn Vãn lấy chiếc ly đó để hứng nước.

Trong tiểu thuyết, linh tuyền được nói đến dùng để làm đẹp da.

Phơi nắng suốt cả buổi sáng, hai má của Lâm Vãn Vãn nóng rát.

Để xác nhận suy đoán của mình, Lâm Vãn Vãn nhấp một ngụm.

Nước lạnh như băng, nhấp một ngụm, Lâm Vãn Vãn cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trong cơ thể đều giãn ra, cảm giác rất thoải mái.

Một giây.

Hai giây.

Lâm Vãn Vãn nhìn vào chiếc gương song hỉ trên bàn một lúc lâu.

Nhưng mà, khuôn mặt non nớt của cô gái trong gương không hề thay đổi, không trở nên trắng sáng hơn, cũng không trở nên xinh đẹp hơn.

Bàn tay vàng này là cái quái gì vậy?



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn Vãn rũ xuống.

Nhưng nước này thực sự làm dịu cơn khát.

"À~"

Lâm Vãn Vãn ngửa đầu uống sạch nước còn sót lại, sau đó thoải mái đến nheo mắt.

"Vãn Vãn, ăn cơm thôi."

Giọng nói của Bao Thúy Liên từ bên ngoài truyền đến.

"Vâng, con ra ngay đây ạ."

Lâm Vãn Vãn nhấc chân, bước ra khỏi cửa.

Cùng lúc đó, miếng ngọc bội trên cổ tay Lâm Vãn Vãn lại biến mất một cách thần kỳ.

Khi Lâm Vãn Vãn đi ra ngoài, Trần Lập Diễn vừa phơi quần áo xong.

Người đàn ông đầu ướt đẫm nước, thân dưới mặc một chiếc quần dài đầy mảnh vá, thân trên để ngực trần. Cánh tay màu đồng cơ bắp cuồn cuộn, tám múi cơ bụng săn chắc chỉnh tề.

Dáng người này a~.

Lâm Vãn Vãn hung hăng hâm mộ một trận.

Ánh mắt của cô gái nóng bỏng đến mức khuôn mặt ngăm đen của Trần Lập Diễn đỏ bừng. Bàn tay to thuận thế đem chiếc áo vừa mới phơi lên mặc vào, rồi nhanh chóng bước về phía bàn ăn trong nhà chính.

Lâm Vãn Vãn: ...

Cẩu nam nhân, nhìn một chút cũng không cho.

Quỷ hẹp hòi!

Giả vờ ngây thơ gì chứ?

Sao ngày thường không thấy anh mặc kín mít như thế.

"Nào, Vãn Vãn, con ngồi cạnh lão tứ nha."

Bao Thúy Liên chủ động nhường chỗ.

"Cảm ơn mẹ."

Lâm Vãn Vãn cũng không từ chối, liền ngồi xuống.

"Tới Vãn Vãn, cơm của con đây."

Bao Thúy Liên đặt một bát cơm lớn trước mặt Lâm Vãn Vãn.

“Mẹ, dựa vào cái gì mà cho cô ta ăn cơm chứ?”

Lý Tú Hoa tức giận.

Cũng vào lúc này, Lâm Vãn Vãn nhận ra cơm trong bát của mình khác với cơm của mọi người.

Mọi người đều ăn cơm khoai lang, nhưng bát của cô chỉ toàn cơm trắng.

Bao Thúy Liên này thực sự có chút thiên vị.

Lâm Vãn Vãn trên mặt có chút nóng.

"Dựa vào cái gì, dựa vào việc hôm nay con bé giúp chúng ta có thịt ăn, nếu cô có ý kiến thì không cần ăn cũng được!"

Bao Thúy Liên đúng tình hợp lý nói.

"Mẹ, mấy thứ này đều do mấy đưa nhỏ Đông Đông tự bắt được."Lâm Vãn Vãn có chút xấu hổ.

Nói đúng ra, hôm nay ngoại trừ ổ trứng gà rừng ra, thì những thứ khác đều là người khác bắt, ngay cả gà rừng cũng là Trần Lập Diễn bắt.

"Không có con thì bọn họ bắt được sao?"

Trái tim của Bao Thúy Liên bay đến Thái Bình Dương luôn rồi, bà nhận định thịt đó đều là công lao của Lâm Vãn Vãn.

“Đúng vậy, nếu không có thím nhỏ thì chúng ta không thể bắt được nhiều thịt như vậy.”

Trần Tây gật đầu đồng ý, miệng nhỏ căng phồnh nhét đầy thịt ếch, cực kỳ thỏa mãn.

“Còn ai có ý kiến nữa không?”

Bao Thúy Liên gắt lên.

Lý Tú Hoa hơi hé miệng muốn nói chuyện.

Bao Thúy Liên lạnh lùng nói: “Nếu có ý kiến gì thì cút ra ngoài, vừa vặn đỡ đi một đôi đũa.”



Lý Tú Hoa lập tức cúi đầu, nhanh chóng gắp cơm khoai lang trong bát lên.

"Trương Xuân Hà, sao cô lại tham lam như vậy, một mình mà gắp nhiều như thế?"

Lý Tú Hoa nói một thôi một hồi, ếch xào tía tô đã vơi đi hai phần ba.

Mà trong đó, hơn phân nửa số ếch đều ở trong bát Trương Xuân Hà, Lý Tú Hoa nổi giận.

Trương Xuân Hà: " Cái gì mà một mình tôi, đây là tôi gắp cho Hữu Hữu nhà tôi. Hữu Hữu đang trong giai đoạn phát triển, cần ăn nhiều thịt ếch để bồi bổ."

"Cô..." Lý Tú Hoa tức nghẹn đỏ mặt.

"Cô còn nói nữa thì không còn gì để nhét vào mồm đâu."

Trần Lập Quốc trừng mắt nhìn Lý Tú Hoa.

Lý Tú Hoa nghẹn một cục.

Con trai nửa tuổi sẽ ăn thịt người nghèo.*

*Nói về những đứa trẻ trong gia đình đông con thời xưa. Nhỏ tuổi, chưa thể đi làm kiếm công điểm, sức ăn lại lớn. (Trích từ Baidu)

Kỹ năng nấu nướng của Trần Lập Hoa rất tốt, một đĩa lớn đầy ếch đã sắp hết sạch, một nửa đĩa cá kho cũng sớm hết.

Lý Tú Hoa không rảnh nói chuyện nữa, cúi đầu đi đoạt thức ăn.

“Đám tiểu tử thối này cứ như nửa năm chưa được ăn cơm vậy.”

Bao Thúy Liên oán trách mắng.

"Vãn Vãn, đây là cho con, không thêm ớt cay."

Bao Thúy Liên từ trong bếp mang ra một cái bát nhỏ.

Trong bát có một nửa là thịt ếch, một nửa là cá kho.

Lâm Vãn Vãn không ăn ớt nên Bao Thúy Liên đã làm trước một ít cho cô.

"Mẹ, mẹ..."

Lý Tú Hoa vừa muốn mắng Bao Thúy Liên là thiên vị.

Nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Bao Thúy Liên, Lý Tú Hoa không dám nói thêm lời nào nữa.

“Mẹ, kỳ thật con có thể ăn ớt, lần sau mẹ không cần để dành đồ ăn cho con đâu.”

Lâm Vãn Vãn có chút xấu hổ khi lại lần nữa ăn mảnh.

Kiếp trước cô thật sự không ăn ớt.

Nhưng sau khi ở cùng với Lục Cảnh Lễ, khẩu vị của Lâm Vãn Vãn thay đổi, không cay không vui.

"Như vậy sao."

Bao Thúy Liên gật đầu, yên lặng nhớ kỹ sở thích của Lâm Vãn Vãn.

“Mẹ, con không ăn hết nhiều thịt như vậy đâu.”

Lâm Vãn Vãn gắp vài miếng cá vào bát của Bao Thúy Liên.

"C9n gầy quá, cần ăn nhiều một chút."

Bao Thúy Liên ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Con dâu của bà cuối cùng cũng học được cách quan tâm đến người khác rồi.

“Em không thích ăn ếch.”

Lâm Vãn Vãn gắp hết số ếch vào bát của Trần Lập Diễn.

Trần Lập Diễn cầm bát tay hơi khựng lại, sau đó cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.

Món cá kho nhanh chóng bị ăn sạch, món canh đậu phụ cá trắm cỏ còn sót lại cũng không còn.

Ngay cả nước canh cá kho còn sót lại cũng bị Trần Bắc và Trần Tây cướp lấy trộn vào cơm.

Bữa cơm này mọi người ăn đến đặc biệt thỏa mãn, mấy đứa nhỏ ăn no đến nỗi không đứng lên nổi.

“Con đi chẻ củi.”

Trần Lập Diễn đặt bát đũa xuống, bỏ chạy với khuôn mặt đỏ bừng.

“Tiểu tử thối, một đống tuổi rồi còn thẹn thùng.”

Hiếm có khi Lâm Vãn Vãn chủ động quan tâm tới Trần Lập Diễn, Bao Thúy Liên cũng vui vẻ trong lòng.