Chương 14: Trần Lập Diễn Nhanh Chóng Rút Tay Lại Như Bị Điện Giật

"Lại xảy ra chuyện gì thế?"

Bao Thúy Liên chần chừ nhìn về phía Lâm Vãn Vãn, người lại đang bắt đầu chạy xung quanh cách đó không xa, trong mắt có chút mong đợi

“Sẽ không phải lại có rắn chứ.”

Trần Tây nuốt nước miếng.

Nghe vậy, Lý Tú Hoa ngừng đánh Trần Lập Quốc.

Trần Bắc cũng ngừng khóc.

Một đám người không hề chớp mắt nhìn về phía Lâm Vãn Vãn.

"Ôi trời ơi, con chuột đồng lớn thật đó."

Ai đó thất thanh kêu lên.

Mọi người lập tức tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện Trần Nam đang cầm một con chuột lớn trong tay.

Ở nông thôn có câu truyền miệng, một con chuột bằng ba con gà.

Chuột đồng có giá trị dinh dưỡng rất cao, thật chí cao hơn thịt heo vài lần.

Con chuột kia rất nặng, ít nhất cũng phải ba bốn cân.

Thời buổi kinh tế tập trung bao cấp, thịt lợn đắt đỏ, muốn mua thịt còn phải có phiếu mới mua được.

Người dân ở thành phố được nhận phiếu thịt hàng tháng, nhưng ở nông thôn, chỉ đến khi ăn Tết, đội sản xuất gϊếŧ heo mới có thể nếm được chút thịt heo.

Người dân nông thôn muốn ăn thịt thì chỉ có thể vào rừng tìm.

Ở nông thôn đông người, đồi lại trọc.

Đừng nói là thú rừng, muốn nhặt củi cũng phải đi rất xa.

Chuột dù nhỏ đến mấy cũng vẫn là thịt.

Trần Nam dễ dàng bắt được con chuột đồng lớn như vậy, mọi người đều ghen tị.

"Dì Thúy Liên, con dâu của dì thật là lợi hại. Ra đồng có một chuyến mà nhặt được nào là gà rừng, nào là chuột đồng. Ngay cả con rắn kia cũng xuất hiện dưới chân con bé."

Một bác gái trung niên thổn thức không thôi.

"Haha, là đứa con dâu này của tôi vận khí tốt."

Cháu trai bắt được thêm một con chuột đồng mập mạp, Bao Thúy Liên vui mừng khôn xiết.

“Thật là hồ ly tinh, cặp kè với đàn ông còn không nói, ngay cả súc sinh cũng không buông tha.”

Người đàn bà khác chanh chua mở miệng.

"Bà nội nhà mày, mày có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem nào!"

Nghe con dâu bị sỉ nhục, tính tình Bao Thúy Liền liền bộc phát.

Bao Thúy Liên chính là người đàn bà đanh đá, đắc tội với bà thì sẽ không có được kết cục tốt.

Người đàn bà mím môi không dám nói gì nữa.

“Mẹ ơi, con muốn ăn chuột đồng nướng!”

Đôi mắt của Trần Bắc sáng lên khi nhìn thấy con chuột đồng.

Chuột đồng nướng hay xào đều ngon.

"Đó là anh trai tao bắt được, không phải đồ của mày!"

Trần Tây không còn vui nữa.

"Cút đi! Thứ gì của Trần gia đều thuộc về tao!"

Trần Bắc trước sau ngang ngạnh bá đạo nóu

Trần Tây trợn mắt, lười để ý tới hắn, chạy về phía Lâm Vãn Vãn.



Trương Xuân Hà nháy mắt với Trần Hữu.

Trần Hữu hiểu ý, cũng chạy theo Trần Tây.

Trần Tiểu Lương nhìn Lý Tú Hoa, lại nhìn Trần Bắc, lùi lại vài bước, bí mật chạy theo.

Bởi vì có Trần Đông cùng với mấy ngưòi nữa,

chưa đầy một buổi sáng, cánh đồng của Lâm Vãn Vãn đã thu hoạch xong lúa mì.

Khi quay về, Trần Nam mang theo một con chuột đồng, Trần Đông cũng cầm hai con ếch, Trần Hữu dùng quần áo bọc một tổ trứng chim, Trần Tây hai tay ôm một con cá trắm cỏ lớn. Thậm chí ngay cả Trần Tiểu Lượng cũng kín đáo mang về hai con cua lớn.

Trên đường đi, năm người đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt.

“Ruộng lúa mì khô cằn kia mà vẫn có cá để bắt sao?”

Không biết là ai lên tiếng nói.

"Cái gì mà ruộng lúa mì? Tôi bắt được nó ở con suối nhỏ."

Lỗ mũi của Trần Tây muốn hếch lên trời luôn rồi, vô cùng đắc ý.

Nói đúng ra thì con cá này là do hai anh trai của cậu bắt được.

Vừa rồi trên cánh đồng lúa mì, Trần Tây cũng như những người khác không nhặt được gì nên ủ rũ không vui.

Khi trở về, Trần Tây đưa Lâm Vãn Vãn đến bờ suối để rửa chân, sau đó cậu nhìn thấy một con cá xuất hiện bên cạnh chân Lâm Vãn Vãn.

Con cá lớn đến mức Trần Tây dù có cố gắng thế nào cũng không bắt được, thiếu chút nữa để nó tuột mất.

Cuối cùng, Trần Đông với Trần Nam đã cùng nhau hỗ trợ mới bắt được con cá kia lên.

“Dòng suối nhỏ kia có cá sao?”

Lúc này mọi người càng ngạc nhiên hơn.

“Khoảng thời gian trước trời mưa, hồ chứa ở thượng nguồn không phải đã mở rồi sao? Có thể là từ đập chứa nước trôi xuống, nhưng con cá này thật sự rất lớn, ít nhất cũng nặng tới mười cân.”

Mọi người lại hâm mộ một trận.

"Đi thôi. Bữa trưa bà nội sẽ nấu cho mấy đứa một bữa thịnh soạn."

Bao Thúy Liên cười đến không ngậm được miệng.

"Sản vật trong thôn thật sự vô cùng phong phú."

Lâm Vãn Vãn không nói nên lời, nào là rắn, gà rừng rồi cả chuột đồng, giống y chang một cái công viên hoang dã.

Trần Lập Diễn:......

Mọi người:...

"Trí thức Lâm, chắc là cô không biết, thôn chúng ta nổi tiếng là nơi chim bay qua cũng không dám ị phân"

Vị trí địa lý của thôn Lâm Thủy không tốt, có rất ít ruộng lúa, trồng trọt khó khăn và đất đai không màu mỡ.

Hàng năm, sản lượng lương thực của thôn Lâm Thủy đứng cuối cùng trong xã.

Vì sản lượng ít, người dân trong thôn nhận lương thực cũng ít hơn, nên ăn không đủ no.

Cách đây mấy năm, có người ở thôn Lâm Thủy đói đến mức ăn phải đất Quan Âm, cuối cùng vỡ bụng.

Mặc dù hai năm nay tình hình đã khá hơn, nhưng cũng chỉ là không có người chết đói thôi.

Ăn thịt, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, ngọn núi phía sau đã bị chặt trụi rồi.

Đừng nói là chim, ngay cả lông chim cũng chưa từng thấy.

"Trí thức Lâm, buổi chiều cô còn tới đây không?"

Mấy thanh niên to gan, mỉm cười ngượng ngùng hỏi.

Bọn họ đã nhìn thấy con rắn của Trần Phú Vinh, phải nặng hơn mười cân. Bán cho tiệm cơm quốc doanh trên trấn cũng phải vài chục đồng tiền, đủ để bọn họ cưới được một người vợ.

Cho dù không bắt được rắn, bắt được một con gà rừng như Lâm Vãn Vãn cũng tốt. Hoặc thậm chí tệ hơn chỉ bắt được chuột đồng, ếch... mấy thứ đó cũng không tồi.



Dạ dày của họ đã hơn nửa năm không được ăn thịt, thèm chết mất.

"Buổi chiều……"

Lâm Vãn Vãn vừa định nói chuyện, cánh tay của cô đã bị một người đàn ông tóm lấy.

Cũng mặc kệ Lâm Vãn Vãn có đồng ý hay không, Trần Lập Diễn ngang ngược kéo cô đi.

"Tên Trần Tứ này, thật là dã man, vẻ mặt kia của hắn làm như là sợ chúng ta ăn thịt vợ hắn vậy."

Nam thanh niên khó chịu vì không thể nói chuyện với Lâm Vãn Vãn.

"Nói nhảm, nếu cậu có vợ đẹp như vậy, cậu còn muốn người khác đến lôi kéo làm quen ư."

Một thanh niên khác nghẹn lời nói.

“Vợ tôi mà xinh đẹp như vậy, tôi nguyện ý giấu ở trong nhà.”

"Nếu là vợ cậu, có khi cậu giắt trên lưng quần cả ngày."

"Cút đi!"

Mấy thanh niên cùng nhau đừa giỡn.

Lâm Vãn Vãn bị Trần Lập Diễn kéo đi.

"Anh, anh nhẹ chút đi."

Trần Lập Diễn sức lực lớn, cổ tay Lâm Vãn Vãn bị anh kéo có chút đau.

"Anh làm em đau."

Thấy Trần Lập Diễn không có ý định dừng lại chút nào, Lâm Vãn Vãn nói thêm.

Trần Lập Diễn dừng lại một chút rồi buông tay ra.

Ngay lúc này, Trần Lập Diễn phát hiện cổ tay Lâm Vãn Vãn đỏ bừng.

"Sức anh lớn thật đó."

Lâm Vãn Vãn xoa xoa cổ tay đau nhức của mình, ánh mắt oán trách nhìn Trần Lập Diễn.

Lâm Vãn Vãn xinh đẹp, ngay cả khi trừng mắt tức giận cũng là nũng nịu đáng yêu.

Trần Lập Diễn nhìn đến trong lòng căng thẳng, thân thể khô nóng đến lợi hại.

"Xin, xin lỗi."

Trần Lập Diễn ngạnh cổ xin lỗi.

"Tại sao anh lại đối xử hung dữ với em như vậy? Em có trêu chọc gì anh sao."

Trần Lập Diễn vốn dĩ lớn lên trông có chút hung dữ, vừa rồi trông như sắp ăn thịt người, Lâm Vãn Vãn có chút sợ anh.

"Anh không có."

Trần Lập Diễn vẻ mặt căng thẳng giải thích.

"Còn không có, anh xem bộ dạng anh bây giờ, giống như sắp ăn thịt em đến nơi."

Người đàn ông có lông mày cao, lông mày thô, nước da ngăm đen, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn. Lúc xụ mặt trông y như Bao Công, thực sự rất hung dữ.

Trần Lập Diễn khóe môi hơi trầm xuống, thầm nghĩ sao anh có thể ăn thịt cô được cơ chứ, thương cô còn không kịp nữa kìa.

"Đi thôi."

Giải thích không rõ ràng, Trần Lập Diễn cũng không thèm giải thích, chỉ cắm đầu đi về phía trước.

Người đàn ông này giống như một khúc gỗ, dỗ người cũng không biết dỗ, Lâm Vãn Vãn tức giận đến dậm chân vội vàng đuổi theo.

Lúc đến gần, Lâm Vãn Vãn cố tình đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của Trần Lập Diễn.

Trần Lập Diễn nhanh chóng rút tay lại như bị điện giật, bước chân cũngcàng lúc càng nhanh, như là sợ Lâm Vãn Vãn đuổi kịp.

Lâm Vãn Vãn: ...