Chương 13: Lâm Vãn Vãn sợ hãi đến mức bật khóc, nước mắt vẫn không ngừng rơi

Bắt được một con rắn to béo, Trần Phú Vinh miệng cười tới tận mang tai.

Động vật hoang dã, ai bắt được thì là của người đó.

Mặc dù là ông nhìn thấy con rắn đầu tiên nhưng nó lại xuất hiện dưới chân Lâm Vãn Vãn.

Nếu không phải Lâm Vãn Vãn dưới tình thế cấp bách nhảy vào vòng tay của Trần Lập Diễn, Trần Lập Diễn có lẽ đã bắt được con rắn.

Trần Phú Vinh mặc dù đau lòng nhưng hắn vẫn có chút lương tâm.

Hơn nữa con rắn này cũng đủ béo, mỗi người một nửa cũng rất nhiều thịt, đủ để hắn buổi tối uống vài chung rượu.

"Trí thức Lâm, cô có muốn ăn mật rắn này không?"

Trần Phú Vinh cố nén đau lòng mở miệng.

Mật rắn này rất bổ.

"Tôi không cần!"

Lâm Vãn Vãn cả cơ thể treo lên người Trần Lập Diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô chôn trong ngực Trần Lập Diễn, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.

Nhìn túi mật rắn nhão nhão dính dính trong tay Trần Phú Vinh, Lâm Vãn Vãn suýt chút nữa đã nôn hết bữa tối qua.

“Vậy thì để tôi.”

Trần Phú Vinh cười khà khà, trực tiếp đem mật rắn nuốt vào bụng.

Trần Phú Vinh: "À, đúng rồi, trí thức Lâm, con rắn này chúng ta mỗi người một nửa nhé?"

"Tôi không cần!"

Lâm Vãn Vãn trực tiếp từ chối mà không cần suy nghĩ.

"Trần Tứ?"

Trần Phú Vinh lại nhìn Trần Lập Diễn.

"Anh cũng không được phép muốn!"

Lâm Vãn Vãn cảnh cáo.

Trên đời cô sợ nhất là rắn với mấy con vật không có chân khác.

Vừa rồi con rắn còn liếʍ vào mắt cá chân của cô, Lâm Vãn Vãn sợ đến mức bật khóc, nước mắt bây giờ vẫn đang rơi.

"Chú Vinh, chú tự giữ lại đi."

Lâm Vãn Vãn vẫn không ngừng treo trên người anh, vẻ mặt của Trần Lập Diễn có chút không được tự nhiên, hơi xấu hổ.

Cũng may Trần Phú Vinh lúc này trong mắt chỉ có con rắn to của mình, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ vui vẻ nói: “Được rồi, vậy tôi không khách khí nữa, buổi tối tới nhà tôi ăn cơm, cả anh ba của cậu nữa, chúng ta cùng uống vài chén ha. Còn nữa, cái mũ rơm này để cho cậu đó, nắng to quá, vợ cậu mỏng manh yếu ớt như vậy, không nên để bị say nắng.”

Trần Phú Vinh ôm con rắn, mỉm cười bước đi.

Trên đường đi, Trần Phú Vinh nhận được vô số ánh mắt ghen tị.

"Trưởng thôn, ông được đó."

Một người đàn ông tới gần.

"Cũng may là chuyến này đi không tốn công vô ích."

Trần Phú Vinh cười khà khà, rất hưởng thụ cảm giác trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

"Trưởng thôn, con rắn của lớn ghê ha."

Một người đàn bà tham của mở miệng.

"Không có gì, chắc chỉ khoảng mười cân thôi."

Trần Phú Vinh cố tình nói lớn.

"Trời ạ, hơn mười cân sao?"

Mọi người thảng thốt nhìn nhau.

Trần Lập Quốc ánh mắt lập tức nhìn thẳng.

Thời buổi này thịt rất quý giá.

Thịt rắn lại càng có quý giá hơn.

Một con rắn nặng hơn mười cân, ở tiệm cơm quốc doanh trong thị trấn có thể bán với giá ít nhất là hai mươi, ba mươi nhân dân tệ.

Hơn nữa con rắn này còn là rắn tự nhiên, càng có giá trị hơn, Trần Lập Quốc càng thêm tiếc nuối.

Trần Lập Hoa: "Chú Vinh, để tôi xem xem."

"Được thôu."

Trần Phú Vinh hào phóng đưa con rắn cho Trần Lập Hoa.

Trần Lập Hoa ước lượnh.

Được lắm, con rắn này rất nặng.

“Mười ba cân.”

Trần Lập Hoa khẳng định nói.

"Ôi, nó thực sự nặng 13 à."



Trần Phú Vinh người này nói chuyện luôn thích khoác lác.

Vừa rồi ông ta nói hơn mười cân, mọi người ngoài miệng thì nịnh hót ông ta, nhưng trong lòng lại có chút không tin.

Trần Lập Hoa mở miệng, mọi người tin tưởng hoàn toàn.

Trần Lập Hoa thích uống rượu, hồi còn trẻ, anh ta đã đi theo người ta học nấu ăn, là người nấu nướng rất giỏi, đặc biệt là chế biến mấy thứ hoang dã như rắn này là sở trường của anh ta.

Toàn bộ thôn Lâm thủy đều biết đôi tay của Trần Lập Hoa thậm chí còn chính xác hơn cả cân.

Anh ta nói 13 cân, chắc chắn là nhiêu đó.

"Nếu chú không tin tôi, chú có thể mang đi cân."

Bị nghi ngờ, Trần Lập Hoa không hề tức giận mà chỉ nhẹ nhàng nói.

"Tin, tôi đương nhiên tin cậu. Ai mà không biết, tay Trần Tam cậu so với cân còn chuẩn xác hơn."

Mọi người đều cười lớn.

"Trần Tam, tối nay cùng em trai cậu đến nhà tôi ăn cơm, tiện tay giúp chế biến con rắn này, chúng ta cùng nhau uống mấy chén."

Xào thịt rắn là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.

Trần Phú Vinh giỏi bắt rắn, nhưng kỹ năng nấu nướng của ông ta thì thật không dám nhắc tới.

Con rắn này lớn như vậy, làm hỏng thật đáng tiếc, không bằng để cho người có chuyên môn là Trần Lập Hoa làm thì tốt hơn.

"Được thôi."

Trần Lập Hoa sảng khoái đồng ý ngay lập tức.

Ánh mắt của Trần Lập Hoa rất chuẩn, thịt của con rắn này vừa tươi vừa mềm.

Chỉ tiếc là nó đã bị Trần Phú Vinh bắn chết, nếu bây giờ mới gϊếŧ thì chất lượng thịt sẽ tốt hơn.

Nhưng mà, một con rắn lớn như vậy thực sự khó bắt sống nếu không có dụng cụ.

Trần Phú Vinh ôm con rắn, vui vẻ rời đi.

Vì muốn khoe khoang, Trần Phú Vinh đi qua nhà ba lần mà không vào, cố tình quanh thôn vài lần.

Trong chốc lát, cả thôn Lâm Thủy đều biết tin Trần Phú Vinh đã bắt được một con rắn lớn.

Ngay cả trẻ con thôn bên cạnh cũng tới xem.

Lòng hư vinh của Trần Phú Vinh rất được thỏa mãn, bước đi trên đường nhưang theo gió.

Trần Lập Quốc cảm thấy có chút khó chịu.

Trần Phú Vinh gọi Trần Lập Hoa đi ăn, cũng gọi Trần Lập Diễn, nhưng lại không gọi một mình hắn

Hắn cũng biết rằng Trần Phú Vinh gọi Trần Lập Diễn là vì con rắn này xuất hiện dưới chân Lâm Vãn Vãn, gọi Trần Lập Hoa là vì kỹ năng nấu nướng tốt.

Nhưng Trần Lập Quốc vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi bị phân biệt đối xử.

Đặc biệt là nhìn tới bộ dáng kia của Lý Tú Hoa, đúng là giận đến sôi máu.

“Trần Phú Vinh này thật quá đáng, một mình độc chiếm con rắn lớn như vậy cũng thôi đi, thế nhưng đi ăn hắn cũng không mời nam nhân của tôi.”

Đầu Lý Tú Hoa căng lên, có bao nhiêu nói ra hết.

"Lý Tú Hoa, cô nói chuyện cũng thật có ý tứ, một mình độc chiếm là có ý gì? Người ta là tự mình bắt rắn."

“Rắn là người ta bắt, người ta thích mời ai thì mời. Thời buổi này thịt trong nhà ai không phải của quý, nhiều người tới thì sẽ bớt đi một miếng thịt. Người đàn ông của cô làm cũng không biết làm, người ta mời tới ăn không ngồi rồi sao."

Trần Phú Vinh là trưởng thôn, là người ngay thẳng, trong thôn vẫn có rất nhiều người ủng hộ ông.

Mỗi người tôi một câu, anh một câu. Nói tới mức Lý Tú Hoa sắp bị nhấn chìm trong đống nước bọt rồi.

"Nhưng……"

Lý Tú Hoa vẫn còn muốn nói gì đó.

“Nhịn một câu thì cô chết à?”

Trần Lập Quốc sắc mặt u ám, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Tú Hoa.

"Anh hung dữ cái gì? Tôi nói thế không phải vì tốt cho anh sao."

Lý Tú Hoa cũng không chịu thua kém.

“Ba, con muốn ăn thịt rắn, con muốn ăn thịt rắn, con không quan tâm, con muốn ăn thịt rắn.”

Trần Bắc ngồi trên bờ ruộng, bắt đầu khóc lóc lăn lộn.

"Đứng lên!"

Bị Trần Bắc làm cho mất mặt xấu hổ, Trần Lập Quốc tức giận đến mức co giật.

"Con không lên! Con muốn ăn thịt!"

Trần Bắc Tâm buồn bực, trực tiếp nằm xuống.

"Đây, tao làm cho mày ăn."

Trần Lập Quốc cầm dép lên, đập lên người Trần Bắc.

"Trần Lập Quốc, anh cái đồ hỗn đản, nếu anh dám đánh con trai tôi, tôi liều mạng với anh!"

Trần Bắc chính là mạng sống của Lý Tú Hoa.



Nhìn thấy con trai mình bị đánh, Lý Tú Hoa tức giận hết cấu lại cào Trần Lập Quốc.

“Được rồi, có cái gì hay mà nhìn, nhanh đi làm việc của cháu đi."

Bao Thúy Liên vỗ nhẹ lên trán Trần Tây.

"Vâng."

Trần Tây bĩu môi, luôn cảm thấy chú hai có chút đáng thương.

“Bà ơi, sau này con không muốn cưới vợ đâu.”

Thím hai của cậu hung dữ như hổ cái, sau này cậu sẽ không bao giờ cưới vợ.

“Đứa nhỏ này, cháu mới bao lớn hả, đã nghĩ xa như vậy rồi.”

Bao Thúy Liên bật cười.

"Con đã 15 tuổi rồi."

Dừng một chút, Trần Tây tựa hồ nghĩ đến cái gì, sau đó nói: "Nhưng mà nếu vợ giống như thím nhỏ thì con bằng lòng cưới nàng."

"Nghĩ cũng đẹp quá ha, người như tiên nữ giống thím nhỏ làm sao sẽ coi trọng cháu?"

Trần Nam trừng mắt.

“Bà ơi, con đi giúp thím nhỏ cắt lúa mì.”

Không đợi Bao Thúy Liên đồng ý, Trần Đông đã bỏ chạy.

"Bà nội, cháu cũng đi."

Trần Nam như điên chạy theo sau.

"Bà nội, cháu..."

Trần Tây còn chưa nói xong.

Bao Thúy Liên nghiêm nghị nói: "Cháu định làm gì? Thành thật ôm lúa mì về cho bà."

Trần Tây mím môi, có chút ủy khuất.

Tại sao đều là cùng một mẹ sinh ra, anh cả và anh hai của cậu có thể đi cắt lúa mì, còn cậu chỉ có thể ôm lúa mì.

Ô ô.

Thật muốn nhanh một chút lớn lên mà.

"Chú nhỏ"

"Thím nhỏ."

Một lúc sau, Trần Đông và Trần Nam đã đến cánh đồng lúa mì chỗ của Lâm Vãn Vãn.

Lâm Vãn Vãn hiện tại đã bình thường trở lại, đang đứng ở bãi đất trống gần đó uống nước.

Bãi đất trống quang đãng, Lâm Vãn Vãn tin chắc sẽ không còn rắn nữa.

"Mấy đứa đang làm gì ở đây?"

Trần Lập Diễn kinh ngạc nhìn hai đứa.

"chúng cháu……"

Trần Nam nhìn về phía Trần Đông.

“Chúng cháu tới giúp chú thím cắt lúa mì."

Trần Đông giành trả lời trước.

“Bà nội cắt gần xong rồi.”

Sợ Trần Lập Diễn không đồng ý, Trần Đông giải thích.

Trần Lập Diễn liếc nhìn về phía Bao Thúy Liên, xác thực phần lớn đã được thu hoạch.

"Thím nhỏ, thím... đừng cử động."

Đột nhiên, Trần Nam lên tiếng.

Tay cầm ấm nước của Lâm Vãn Vãn hơi khựng lại, toàn thân lại bắt đầu nổi da gà.

"Cháu... đừng làm thím sợ."

Lâm Vãn Vãn gần như sắp khóc, căn bản không dám nhìn xuống dưới chân mình.

Con rắn vừa mới bị Trần Phú Vinh bắt được, to như cái cổ tay, bây giờ cô khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại, sẽ khônh tới một con khác nữa chứ.

“Đó là một con chuột đồng.”

Trần Lập Diễn giải thích.

“Chuột đồng sao, kia cũng được.”

Không phải rắn, Lâm Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, giây tiếp theo, Lâm Vãn Vãn kinh hãi thất sắc.

"Ah!"

Con chuột bò vào ống quần Lâm Vãn Vãn, cô sợ hãi tới mức nhảy dựng lên. Cuống cuồng giũ mạnh ống quần.