Chương 1.1: Ly hôn!

Năm 1973, khi vừa bước vào ba tháng của mùa xuân, đúng là lúc thời tiết đang se lạnh .Thời gian nghỉ trưa, thuộc khu vực của xưởng máy móc, một căn nhà hai tầng được làm bằng gạch đỏ.

Tầng hai ở phía nam, có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền ra nhưng cẩn thận nghe lại thì âm thanh gì cũng không nghe được.

Mấy ngày nay Lương gia không lúc nào được yên ổn, làm cho hàng xóm láng giềng xem không ít chê cười.

“Hòa Hòa? Chúng ta đừng náo loạn được không? Coi như nhiều năm như vậy mẹ xem con như con gái, Cảnh Văn và chị của nó đều phải xếp ở phía sau, xem như mẹ cầu xin con. Con đừng náo loạn nữa được không, làm đưa tới người nào đó dụng tâm kín đáo, nhà chúng ta sẽ bị huỷ hoại đó.” Là tiếng của người mẹ cầu xin.

“Mẹ, mẹ đừng cầu xin cô ấy, vô dụng thôi. Cô ấy nếu muốn nháo, con phụng bồi là được.” Thanh âm suy sụp tinh thần lại thất ý.

“Nhưng con không trở về nhà, Hòa Hòa lại như vậy, chuyện này làm sao mà được? Không thể đều nhường một bước sao? Đều tại mẹ, nghĩ mọi việc có thể lưỡng toàn, kết quả…… Ai, thật sự là dưa hái xanh không ngọt…… Là mẹ thật xin lỗi con……” Trong tiếng nói đã mang theo nghẹn ngào.

“Mẹ, bây giờ lại nói gì cũng không còn ý nghĩa.” Nhìn người ngốc ngốc nửa dựa ở trên giường, Lương Cảnh Văn giấu đi trong mắt chán ghét, “Mẹ cũng thấy đó, có con ở đây cô ấy càng phát điên hơn. Không thấy mặt là kiên trì cuối cùng của con, mẹ đừng ép con nữa.”

“Mẹ chỉ còn hai chị em các con, chị con gả đi xa, một năm cũng không gặp được một lần. Con thì không trở về nhà, cháu trai cháu gái mẹ lại càng không cần suy nghĩ, cuộc sống này còn có cái gì hi vọng nữa chứ!” Trong giọng nói tràn đầy thương tâm thống khổ. Một người giỏi nhất là làm công tác tư tưởng nữ sĩ có thể hỏng mất như vậy, là bị trước mắt một cọng rơm cuối cùng áp đảo.

Người vẫn luôn ánh mắt dại ra, không để ý đến xung quanh bỗng nhiên có động tĩnh, “Đừng nói nữa, thật ồn ào! Làm như sinh ly tử biệt không bằng, tôi đồng ý ly hôn là được.”

Sau đó dựa ở trên giường Tô Hòa Hòa và mẹ con Đường Nghiên Lam đồng thời kinh tủng trừng lớn đôi mắt.

“Hòa Hòa con rốt cuộc chịu nói chuyện! Lời con vừa nói chính là thật sao? Hay là…… Thôi bỏ đi.” Hỏi đến một nửa, hiểu biết tính cách của con dâu Đường Nghiên Lam lại không tin tưởng, dừng lại lời muốn nói.

Niên đại cảm tràn đầy phòng ở cùng người ánh vào mi mắt. Tô Hòa Hòa mơ màng hồ đồ tỉnh lại đã biết tình cảnh của chính mình, cô cực độ không muốn tiếp thu sự thật là chính mình xuyên qua thời xưa như vậy niên đại.

Dưới sự bực bội ảo não, liền nói không lựa lời. Dựa theo tính cách dĩ vãng Tô Hòa Hòa chính là giỏi nhất hoa giải ngữ, chưa bao giờ đối với người khác nói lời lỗ mãng, lớn tiếng.

Lúc này đã tiếp thu kí ức xong, tuy còn không có sắp xếp tốt, nhưng trước đó hai mẹ con đối thoại cô đã nghe xong thất thất bát bát, lại tìm kiếm việc lúc trước, tóm lại trạng huống vẫn là hiểu rõ.

Nhưng mà hai người ở thời không của bản thân đều bị đυ.ng vào đầu, cô như thế nào lại đến nơi này ? Là bởi vì hai người đều tên là Tô Hòa Hòa còn lớn lên giống nhau sao? Vậy Tô Hòa Hòa ở nơi này sẽ đến nơi của cô sao?

Chuyện khác có thể chậm rãi suy nghĩ, nhưng hôn sự này thì nhất định phải ly.