Kiều Tuyết chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy đám người xung quanh, mình đây là té xỉu ở trên đường cái sao?
“Vợ thằng ba, con không có việc gì chứ. “ Bà Dương ra sức thong thả giọng điệu, “Không phải chỉ nói con hai câu thôi sao, con nói xem con cần gì phải nhảy sông tự vẫn còn tìm chết chứ, đến mức đó không? Con muốn hù dọa ai đây!”
Bà Dương nói một hồi giọng điệu lại không tốt, nói hai câu đã tìm cái chết, cũng không thể nuông chiều tính tình thối này, nếu không còn không biết phải gây rắc rối vô lý như thế nào!
Nhưng lời nói của bà Dương hoàn toàn không được Kiều Tuyết nằm trên mặt đất nghe vào, hiện giờ cả người cô ta bị vây trong trạng thái dại ra, mẹ chồng đã chết mười mấy năm trước của cô ta đúng lúc đứng ở trước mặt cô ta! Chẳng những sống thoạt nhìn còn rất khỏe mạnh, còn có chị dâu trước, em chồng trước, đều nhìn qua rất trẻ tuổi!
Một lát sau, Kiều Tuyết mới chậm rãi nghe thấy thì ra mình sống lại, sống lại lúc mới kết hôn một tháng ở đời trước. Đời trước anh cô ta và Dương Thiên Ân là chiến hữu, ở trong nhiệm vụ vì cứu Dương Thiên Ân mà hy sinh, cha mẹ cô ta cực kỳ bi thương nhưng vì có thể để cô ta có chốn về tốt nên gả cô ta cho Dương Thiên Ân.
Nhưng lúc đó cô ta kiêu căng thành tính lại ỷ vào anh trai mình có ơn cứu mạng, bất hòa với chồng và cha mẹ chồng, đi theo quân lại không ở được với những người phụ nữ trong đại viện, từng bước từng bước làm mất đi không còn cái ơn này, cuối cùng ly hôn xong việc, tuổi già lận đận.
Không nghĩ tới ông trời lại cho mình cơ hội sống lại!
Người chung quanh thấy người đã tỉnh lại, cũng không tiếp tục vây xem nữa, đều phải về nhà, người không có việc gì là được rồi, giữa trưa ai cũng không có tâm tình dây dưa ở đây.
“Khụ khụ khụ khụ, khụ khụ!” Một trận ho kịch liệt truyền đến, tất cả mọi người nhìn về phía thanh âm đó, lúc này mới chú ý tới Dương Vũ ở bên cạnh.
“Không có việc gì, tôi không sao.” Dương Vũ suy yếu nhìn mọi người, thanh âm nói chuyện hơi có chút khàn khàn: “Chị dâu cũng không có chuyện gì nhỉ, lần sau cũng đừng làm chuyện điên rồ nữa.”
Giống như lúc này mọi người mới phát hiện ở đây còn có người vậy, đều khen ngợi.
“Ai u, lần này cũng may mà có Nhị Vũ, nếu không đợi người lại đây chắc chắn không cứu về được.”
“Đúng vậy, anh xem bản thân Nhị Vũ đã đuối nước thành dạng gì, thiếu chút nữa không lên được.”
“Thanh niên trí thức Sở, không đúng, đã là vợ Nhị Vũ, vợ Nhị Vũ, mau đỡ Nhị Vũ về nhà đi.”
Đương nhiên, cũng có người nhỏ giọng nói mát.
“Cái thằng côn đồ Dương Vũ đó cũng có thể cứu người à.”
“Không chừng có ý đồ gì đó!”
Toàn bộ những lời này Dương Vũ coi như không nghe thấy, chỉ vịn cánh tay Sở Đình đứng lên, còn thân thiết nhìn Kiều Tuyết bên kia. Bà Dương xấu hổ nói: “Nhị Vũ, lần này thật sự là may mà có cháu, còn có các bà con cô bác, đến ngày tôi sẽ dẫn theo đứa con dâu hồ đồ này của mình đi cảm ơn mọi người.”
“Ngàn vạn lần đừng.” Người khác còn chưa nói, Dương Vũ đã từ chối trước, “Thím ba, cháu cứu chị dâu cũng không phải là vì muốn tiền của nhà thím, dù sao cũng đừng tặng trứng gà đường đỏ gì đó, đều giữ lại bồi bổ cho chị dâu đi, lần này chị dâu rớt xuống nước mới thật sự chịu khổ.”
Lời của Dương Vũ nói đến cảm động lòng người, Sở Đình lại mơ hồ cảm thấy ông chồng hờ này của mình vô cùng có khả năng là diễn tinh, nhưng cái này không ảnh hưởng cô tiếp tục đứng ở đây ăn dưa. Đúng vậy, cô đã nhìn ra, đây không phải chính là đoạn ngắn mở đầu của tiểu thuyết à!
Nữ chính Kiều Tuyết bởi vì xảy ra khắc khẩu với người trong nhà dưới sự giận dữ nhảy sông, được người qua đường giáp cứu lên, vốn sau khi cứu lên đã không còn hô hấp ai ngờ một lát sau lại sống lại, nhưng ai cũng không biết Kiều Tuyết sống lại đã là cô ta của đời trước.
Sở Đình tuyệt đối không nghĩ tới người qua đường giáp trong tiểu thuyết cũng không nhắc tới lại là người chồng hờ của mình!
Bà Dương luôn mãi nói lời cảm ơn, Dương Vũ luôn mãi chối từ, mọi người mới ồn ào tản ra, ai về nhà nấy.
Sở Đình cũng đỡ Dương Vũ chậm rãi trở về nhà, đợi cho đến khi không có ai Dương Vũ mới như không có việc gì buông cánh tay dìu đỡ của Sở Đình, tự mình đi nhanh về phía trước, còn cười giải thích với cô: “Hiện giờ tốt hơn nhiều rồi, trên người có sức, có thể tự mình đi.”