Giữa trưa, Hạ Huân xách hai cân thịt đến đón ba đứa nhỏ.
Kiều Tĩnh An bảo anh chờ một chút, tìm một cái giỏ đẹp, đựng sáu cái bánh bà xã, một ít bánh quy sữa, lại tìm một miếng vải sạch sẽ phủ lên.
"Cái này anh đưa cho nhà sư trưởng Chu, đừng cho mấy đứa nhỏ ăn."
Hạ Huân gật gật đầu, xách giỏ mang theo ba đứa nhỏ rời đi.
Đứa thứ ba không muốn đi, muốn ngủ với mẹ, Hạ Huân không nói nhảm với nó trực tiếp ôm đi.
Bọn họ cũng đi xuống dưới lầu rồi, Kiều Tĩnh An còn nghe được tiếng đứa thứ ba đang náo loạn.
Đứa thứ hai dỗ dành nó, "Đừng làm loạn, hai ngày nữa cha và mẹ kết hôn, thì chính là người nhà của chúng ta."
Đứa thứ ba lấy mu bàn tay lau nước mắt, "Bây giờ mẹ cũng là của con."
Bốn người đàn ông ồn ào một đường đến ký túc xá quân khu. Hạ Huân dặn dò đứa cả trông hai đứa em trai đừng để chúng chạy loạn, anh phải ra ngoài một chuyến.
Đứa lớn gật đầu đồng ý.
Hạ Huân đến nhà họ Chu một chuyến, lúc trở về thì mang theo bánh bao về, mỗi đứa một cái, trụng với nước sôi, ăn xong thì nhảy lên giường đi ngủ.
Đứa thứ hai vừa tức giận gặm bánh bao vỏ dày nhân ít, trong miệng còn lẩm bẩm: "Vẫn là mẹ tốt nhất, làm bánh bao vỏ mỏng nhân nhiều, còn có ăn bánh bao xong còn cho chúng ta ăn canh trứng gà."
Hạ Huân nghe thấy, "Bớt lầm bầm mấy lời vô nghĩa này đi, mẹ ruột của con lúc đi ra ngoài dạo chơi có thể nghĩ tới trở về mua cho một cái bánh ngô cũng là lương tâm bộc phát, còn dám chê bánh bao của ông đây cho con không ngon sao?"
Đứa thứ hai nhướn cổ phản bác, "Người phụ nữ cha nói con không biết, con nói là mẹ Kiều Tĩnh An bây giờ."
Hạ Huân tức giận đứng lên muốn đánh người, đứa thứ hai thấy tình hình không ổn lập tức co người rụt cổ lại, sợ hãi chui ra sau lưng đứa lớn.
"Nghe lời cho cha một chút, có tin cha đi tìm người đưa các ngươi ra nước ngoài, vứt cho nhà mẹ ruột con không."
Một giọng nói khác hét to, "Cha, mẹ ruột của con chết rồi."
Hạ Huân trừng mắt, "Con cũng thiếu đánh phải không."
Đứa lớn là con trai của chiến hữu của Hạ Huân - Dương Đại Trụ, Dương Đại Trụ hy sinh trong cuộc chiến phản kích tự vệ trên đảo Trân Bảo, nghe được tin dữ anh ta qua đời, vợ anh ta cũng không chịu nổi, uống thuốc trừ sâu mà chết.
Hai anh trai của Dương Đại Trụ không đáng tin cậy, Hạ Huân dứt khoát đón đứa nhỏ tự mình nuôi. Trên đường đón đứa cả từ Nam Hạ trở về mới gặp được Kiều Tĩnh An.
Hạ Huân mạnh mẽ trấn áp, ba đứa nhỏ cũng không dám nói nhảm nữa, tắm rửa đi ngủ, trong lòng nghĩ, chờ mẹ đến là được rồi.
Lúc này nhà sư trưởng Chu, vợ của sư trưởng Chu - Triệu Hà lấy điểm tâm từ trong giỏ ra, đặt ở trong đĩa, nhìn hình dáng của bánh bà xã trong đĩa bà ấy rất thích, "Tiểu tử Hạ Huân này mua ở đâu vậy chứ, bánh rất đẹp."
Sư trưởng Chu cười nói, "Không phải mua, là cô gái nhà người ta tự mình làm."
"Ôi chao, đây đúng thật là khéo léo quá mà."
"Chứ sao nữa, người ta vẫn là sinh viên tài năng của đại học Phục Đán, tiểu tử Hạ Huân này nhặt được bảo bối rồi."
Nghe đến đây Triệu Hà cũng động tâm, "Là cô gái họ Kiều kia nhỉ, nghe nói lớn lên cũng không tệ lắm, lão Chu, ông nói xem đứa nhỏ nhà chúng ta có thể gặp được một cô gái như vậy là tuyệt lắm rồi."
"Bà cũng thôi đi, già trẻ nhà chúng ta, một gậy đánh không ra được ba cái rắm, có không biết xấu hổ mà đem so với Hạ Huân."
Nhà họ Chu và nhà họ Hạ cũng là người quen cũ, lời này của sư trưởng Chu có hơi khắc nghiệt, nhưng vẫn là ý kia, Triệu Hà cười nhạo, "Đúng là không biết xấu hổ, nếu không thì chỉ nhìn cậu ta mang theo ba đứa con thì còn có thể tìm được cô vợ có điều kiện tốt như vậy?"
Sư trưởng Chu cũng cười, "Bà nói tiểu tử này nếu biết dỗ dành con gái, thế thì làm sao có thể ly hôn với nhà họ Tiền kia?"
"Ông cũng đừng nói đến nhà kia, đó là một người không có đầu óc, lúc ấy sinh ra đứa thứ ba, đứa nhỏ còn chưa đầy tháng, đã cùng một tên gian thương chạy trốn ra nước ngoài. Ông nói với cái bộ dạng kia của cô ta, ra nước ngoài không quen thuộc thì sau này có thể chịu đựng được không."
Con gái nhà họ Tiền kia vừa chạy, nhà đối diện nhà họ Tiền nắm được sơ hở, nhao nhao báo cáo nhà họ Tiền có quan hệ với hải ngoại, bây giờ ông cụ Tiền và vợ con còn đang ở nông trường trồng trọt.
Sư trưởng Chu thở dài, "Được rồi, chuyện quá khứ cũng đã qua rồi, hy vọng Hạ Huân sau này có thể sống tốt, mọi việc suôn sẻ."
Sáng hôm sau, hai vợ chồng sư trưởng Chu mang theo mấy bạn bè thân cận của Hạ Huân, nhiệt tình náo nhiệt đến nhà họ Hoàng cầu hôn.
Hai vợ chồng Hoàng Vĩ Dân đang ở nhà chờ, cửa đã mở sẵn. Mấy người có quan hệ tốt với nhà họ Hoàng nghe nói có hỉ sự cũng đến xem náo nhiệt.