Chương 7: Người nhà quê

Chương 7: Người nhà quê

Thạch Lập Hạ tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy toàn thân sảng khoái, như được sống lại.

Cô đứng trước cái gương ở trên giá treo khăn tắm, nhìn kỹ dung mạo hiện tại của mình, không khác gì trước đây, chỉ là trẻ trung hơn một chút.

Hiện tại cô mới 18 tuổi, khi nguyên thân cài bẫy Hình Phong, cô thậm chí còn chưa thành niên.

"May mà tên đó mua quần áo về, nếu mình tôi còn chẳng có quần áo để thay."

Mặc dù mối quan hệ giữa Hình Phong và nguyên thân không tốt, nhưng mỗi lần đi công tác, anh đều mua cho nguyên thân một số thứ.

Nào là đồ ăn, đồ dùng, cả quần áo thời thượng bên ngoài, nhờ đó mà nguyên thân có thể thay đổi diện mạo trong thời gian ngắn.

Về mặt vật chất, phải nói Hình Phong là một người chồng vô cùng đạt tiêu chuẩn.

Chỉ tiếc nguyên thân không hề biết ơn vì điều đó, cho rằng đó là điều hiển nhiên, thậm chí còn cho rằng Hình Phong mua quần áo cho cô là vì sợ cô làm mất mặt anh.

Mặc dù quần áo mới chưa giặt nên mặc có phần không ổn, nhưng Thạch Lập Hạ thực sự không có can đảm mặc lại những bộ quần áo bẩn đó.

Thạch Lập Hạ thậm chí còn có chút nghi ngờ, việc Hình Phong thích mua quần áo cho nguyên thân, có phải vì đã đoán được rằng lúc anh trở về, nguyên thân đã không có quần áo sạch để mặc.

Nhìn đống quần áo chất cao, Thạch Lập Hạ đành ngậm ngùi ôm xuống nhà giặt, ai ngờ lại phát hiện hộp xà phòng trên giá treo khăn tắm đã hết.

"Chết tiệt!"

Thạch Lập Hạ không nhịn được chửi thầm, xà phòng nhà cô vừa mới bị Vương Hồng Hoa lấy đi vào tối hôm Hình Phong đi, nói là mượn nhưng lấy đi rồi không bao giờ trả lại.

Đây không phải là lần đầu tiên, nguyên thân cũng không phải là không quan tâm, dù sao cô cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, nhiều người trong thôn còn không mua nổi xà phòng, đều dùng chày giã quả bồ kết để giặt quần áo.

Xà phòng nhà họ là do bác trai mua về, bà nội rất tiết kiệm, cắt từng miếng mỏng như tờ giấy cho gia đình dùng, còn dặn dò mẹ Thạch Lập Hạ chỉ được dùng cho những người đàn ông trong nhà.

Nhưng sau khi vào thành phố, cô không thoải mái như ở nhà, luôn cảm thấy mình là người từ quê lên bị coi thường, mối quan hệ với chồng không tốt, những người khác cũng không thích tiếp xúc với cô.

Cuối cùng cũng có một người chịu tỏ vẻ thiện chí, nguyên thân không dám làm phật lòng người ta.

Lúc đầu Vương Hồng Hoa thực sự chỉ mượn, trả cũng nhanh, dùng cũng không nhiều, mỗi lần còn mang theo chút khoai lang, nửa quả bắp hay gì đó để làm quà cảm ơn.

Chỉ là thời gian mượn ngày càng dài, dùng cũng nhiều hơn trước, sau này biến thành không hỏi thì sẽ không trả lại.

Nguyên thân cũng từng muốn từ chối, nhưng Vương Hồng Hoa lại nói một câu "Người nhà quê các em đúng là quý trọng đồ đạc, chị hiểu", rồi lại nói "Con gái nhà quê các em đúng là biết vun vén, không hào phóng giống như con gái thành phố, chị họ Thạch Doanh Doanh của em không có biết tính toán giống như em đâu”.

Điều nguyên thân quan tâm nhất chính là thân phận người nhà quê của mình, cảm thấy mình không bằng người thành phố.

Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, cô ta ghen tị với người chị họ này nhất, luôn muốn tranh cao thấp với cô.

Nguyên nhân khiến nguyên thân muốn giành giật Hình Phong, một phần cũng do muốn ganh đua với Thạch Doanh Doanh.

Vương Hồng Hoa vừa đề cập đến chuyện này, chẳng khác nào đâm trúng điểm yếu của nguyên thân, khiến nguyên thân không còn lời nào để nói, để cho Vương Hồng Hoa chiếm không ít lợi.

Thạch Lập Hạ không ưa thói hư tật xấu của Vương Hồng Hoa, trực tiếp đến nhà Vương Hồng Hoa, lấy đồ của người khác mà còn vênh váo như ông lớn vậy.

Cách ba nhà là nhà của Vương Hồng Hoa, vừa nhìn thấy Thạch Lập Hạ, Vương Hồng Hoa đã cười tươi rói tiến đến.

"Tiểu Thạch, sao em lại đến đây? Ôi trời ơi, bộ đồ sợi tơ tổng hợp này là đồng chí Tiểu Hình mới mua cho em à? Kiểu dáng này đẹp thật đấy, em mặc vào chẳng giống người nhà quê chút nào."

Thạch Lập Hạ còn chưa kịp nói gì, đã bị Vương Hồng Hoa kéo vào nhà.

"Tiểu Thạch, chị đây có việc khó khăn, đang định đi tìm em đây." Vương Hồng Hoa nhăn mặt nói.

"Cháu gái lớn của chị đang xem mắt, nó không có lấy một bộ quần áo nào ra hồn, em có thể cho chị mượn bộ này của em được không? Em yên tâm, sau khi nó xem mắt xong sẽ trả lại em ngay, nhất định sẽ giặt sạch và ủi phẳng cho em. Em ở quê có từng mặc đồ ủi chưa? Đến lúc đó chị sẽ ủi cho em."

Vương Hồng Hoa nói một thôi một hồi, không quan tâm đến thái độ của Thạch Lập Hạ, nhìn bộ dạng đó, như hận không thể lột ngay bộ đồ trên người Thạch Lập Hạ xuống.

" Chị Vương, em đến đây để lấy xà phòng nhà em."

Vương Hồng Hoa buột miệng nói: "Lát nữa chị còn phải dùng mà."

“Chị Vương, chị là người thành phố, sao lại lấy đồ của người khác như của mình vậy? Người nhà quê chúng em cũng không làm vậy. Không được đâu, chị Vương à, chị không nên là người như vậy.”

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]