Chương 5: Chồng cô đã về

Chương 5: Chồng cô đã về

Nhìn đống quần áo bẩn, Thạch Lập Hạ hoàn toàn không muốn đυ.ng đến.

Phải biết rằng trước đây, cô thậm chí còn mua máy giặt riêng để giặt qυầи ɭóŧ. Bây giờ, nhìn đống quần áo chất cao trước mặt, Thạch Lập Hạ tức đến mức phình to như con cá nóc.

Cô chỉ biết tự an ủi bản thân rằng, ít nhất cô cũng có nhiều quần áo để mặc. Nhiều người khác chỉ có một bộ quần áo để thay giặt đã là tốt lắm rồi.

Không chịu nổi mùi hôi trên người, Thạch Lập Hạ lục lại ký ức, kéo bồn tắm ở góc tường ra.

Vào mùa hè, mọi người thường dùng thùng gỗ lớn để tắm tại nhà. Chỉ khi mùa đông thiếu nước nóng, họ mới đến nhà tắm công nhân để tắm, mỗi lần mất năm xu.

Trong nhà tắm có một bể tắm rất lớn, mọi người đều tắm chung trong đó. Cũng có chỗ để tắm vòi sen, nhưng số lượng vòi sen rất ít, mấy người phải dùng chung một vòi nước, chen chúc sát vào nhau.

Nguyên thân chỉ đến đó một lần, cảm thấy rất không quen với môi trường như vậy nên không bao giờ quay lại nữa.

Bản thân cô ta ở nhà cũng lười múc nước nên rất lâu mới tắm một lần.

Thạch Lập Hạ là người miền Nam, cũng không quen với việc tắm ở nhà tắm công cộng.

Cô đi lòng vòng trong nhà, không thấy thùng nhôm nhà mình đâu, bếp lò ngoài cửa cũng không có.

Thạch Lập Hạ vỗ đầu, nhớ ra chiếc thùng nhôm nhà mình sau khi Hình Phong đi ra ngoài không lâu đã bị Vương Hồng Hoa mượn đi, đến giờ vẫn chưa trả lại.

Cô đang định ra ngoài thì một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa.

Thạch Lập Hạ theo bản năng lùi lại một bước, nhìn rõ người trước mặt mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại lo lắng.

Người đàn ông ở cửa chính là chồng hiện tại của cô, Hình Phong. Anh tuấn tú như trong ấn tượng, mày kiếm mắt sao, cao lớn oai phong, khí thế cũng rất mạnh mẽ.

Đứng cùng một chỗ với người đàn ông trưởng thành trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, Thạch Lập Hạ không khỏi căng thẳng, trong trí nhớ cô cũng không quen thuộc với người trước mặt, khó có thể hóa giải sự xa lạ này.

Hình Phong mím môi, đưa hộp cơm nhôm trong tay ra.

"Em ăn cơm trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện tử tế."

Lúc này Thạch Lập Hạ mới nhận ra mình cũng thấy đói, hôm nay cô vừa dậy đã bị chủ nhiệm Lý kéo đi làm công tác tư tưởng, còn chưa kịp ăn cơm nữa.

Cô nhận lấy hộp cơm, cầm trên tay thấy còn hơi nóng, vừa mở ra đã thấy bên trong có hai miếng thịt kho tàu béo ngậy, cùng với rau xanh xào đậu phụ và hai chiếc bánh màn thầu, mùi vị thơm phải biết.

"Anh ăn chưa? Ăn cùng em không?" Thạch Lập Hạ khách sáo nói.

Khuôn mặt Hình Phong hơi động đậy: “Anh ăn rồi, em tự ăn đi."

Thạch Lập Hạ: Cũng không quan tâm đến anh nữa, Hình Phong không chỉ đưa hộp cơm, mà còn không quên mang cho cô một đôi đũa, cô có thể trực tiếp cầm đũa ăn ngay.

Nếu không, lúc này Thạch Lập Hạ còn phải chạy xuống dưới rửa đũa bẩn trong nhà mới có thể ăn cơm, trong nhà không có bát đũa sạch cũng không có nước sạch.

Rõ ràng Hình Phong rất hiểu rõ nguyên thân là người như thế nào, nên đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thạch Lập Hạ không khách khí ngồi xuống ăn cơm, mùi vị thức ăn cũng khá ngon, ngon hơn nhiều so với đồ ăn ngoài cô từng ăn.

Hình Phong liếc nhìn căn nhà một lượt, không bừa bộn như anh tưởng tượng, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng rõ ràng hơn.

Anh luôn cảm thấy Thạch Lập Hạ hiện tại có chút khác biệt so với trước đây, người vẫn là người đó, ngay cả những động tác nhỏ khi ăn cũng giống hệt, nhưng cảm giác mang lại cho người ta lại rất khác biệt.

Thạch Lập Hạ cảm nhận được ánh mắt trên người mình, nhưng cũng không coi là chuyện gì to tát.

Dù sao cũng không ai đoán được cô là người xuyên không, cô hiện tại chính là Thạch Lập Hạ trong văn bản, Thạch Lập Hạ chính là cô, muốn nhìn thế nào thì nhìn.

Thạch Lập Hạ ăn xong, lau miệng, rồi mở lời trước: "Anh có gì muốn nói thì nói thẳng đi."

“Việc này em tức giận cũng dễ hiểu, nhưng ba đứa trẻ này anh nhất định phải nhận nuôi. Cha của chúng là đội trưởng của anh lúc mới nhập ngũ, anh ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, thậm chí còn cứu mạng anh. Bây giờ con của anh ấy chịu khổ, lại không có người đáng tin cậy nuôi dưỡng, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Hình Phong ngồi đối diện với Thạch Lập Hạ, tuy đã xuất ngũ hơn một năm nhưng vẫn giữ thói quen trong quân ngũ, ngồi rất thẳng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối.

“Em yên tâm, khi bọn trẻ đến sẽ không làm phiền em quá nhiều, anh sẽ tìm cách sắp xếp người chăm sóc chúng. Mỗi tháng bọn trẻ đều có trợ cấp của nhà nước, đủ để nuôi sống chúng, không phải là gánh nặng.”

Thạch Lập Hạ nhướng mày: “Tìm người chăm sóc? Tìm ai?”

Hình Phong : “Em không cần lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Thạch Lập Hạ thầm nghĩ hóa ra Hình Phong còn có ý định này, cũng hiểu tại sao trong nguyên tác mẹ Thạch lại có thể đến thành phố. Đoán chừng nguyên thân lấy việc này làm điều kiện để nhận nuôi con, cho mẹ Thạch đến chăm sóc mấy đứa nhỏ.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]