Chương 20: Nhặt được một bé gái

Chương 20: Nhặt được một bé gái

Hiện tại là thị trường của người bán, người mua ở thế yếu, họ có thể kiêu căng hống hách, từ chối bán hàng cho bạn.

Hầu như quầy nào cũng có rất nhiều người, muốn phớt lờ họ một cách hợp lý là chuyện quá dễ dàng, cố tình gây khó dễ cũng chẳng làm gì được họ. Nhân viên bán hàng đều có công việc ổn định, chẳng sợ bị sa thải.

Thạch Lập Hạ đi lòng vòng một hồi mới mua đủ đồ, hai người xách bao lớn bao nhỏ, vì còn phải mua hai bộ chăn ga gối đệm.

"Hôm nay thực sự cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô thì tôi không thể nào xách được nhiều đồ như vậy. Lát nữa tôi mời cô ăn cơm, cô không được từ chối nhé."

"Không cần đâu, tôi chỉ giúp một tay thôi."

"Tôi không biết đâu, nếu cô không ăn bữa cơm này, sau này tôi gặp cô cũng ngại nói là có quen biết."

Tần Văn Quyên hơi đỏ mặt: "Vậy, vậy cảm ơn cô.”

Hai người chuyển đồ đến ngã tư đường của cửa hàng bách hóa, Tần Văn Quyên bảo Thạch Lập Hạ ở đây chờ, cô ấy đi tìm xe gần đó.

Thạch Lập Hạ đang chờ thì nhìn thấy một đứa trẻ hai ba tuổi vừa khóc vừa chạy ra đường, tuy bây giờ không nhiều xe như đời sau, nhưng dù sao đây cũng là khu vực trung tâm thành phố nên vẫn có không ít xe cộ qua lại.

Thạch Lập Hạ hoảng sợ, cũng không quan tâm đến đồ đạc của mình nữa, vội vàng chạy qua ôm đứa trẻ đi.

"Cháu bé, không thể chạy ra đường, sẽ bị xe đυ.ng đấy."

Thạch Lập Hạ đặt đứa trẻ xuống, cúi người nghiêm túc nói.

Cô bé khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nào nghe được Thạch Lập Hạ nói gì.

"Mẹ ơi, con muốn mẹ!"

Thạch Lập Hạ biết chuyện này không thể trách đứa trẻ, còn nhỏ thế này hiểu biết gì đâu, đều là do người lớn không trông nom cẩn thận, cô nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy một người lớn nào đi tìm đứa trẻ.

Thạch Lập Hạ cảm thấy bất lực, đây là cha mẹ kiểu gì vậy, con mất mà không biết.

Mặc dù trẻ em ngày nay hầu hết đều được nuôi thả, không giống như thế hệ sau được săn sóc cẩn thận.

Nhưng đây là trung tâm thành phố, người đến người đi, xe cộ cũng nhiều, cha mẹ dắt theo đứa trẻ ở độ tuổi này thường rất chú ý.

"Đừng khóc nhé, dì cho cháu kẹo ăn."

Thạch Lập Hạ lục túi tìm ra một viên kẹo, bóc vỏ nhét vào miệng đứa trẻ.

Cô vừa mới mua khá nhiều kẹo, cô không biết dỗ trẻ con, thầm nghĩ sẽ dùng cách đơn giản và thô bạo nhất này để đối phó với ba đứa con chồng trong tương lai của mình - không khóc không ồn ào thì có kẹo ăn.

Mặc dù bé gái vẫn khóc, nhưng không còn dữ dội như trước.

Dựa vào cách ăn mặc của bé gái, có thể thấy gia đình bé gái khá giả, tuy khóc lóc thảm thiết nhưng cả người vẫn rất sạch sẽ.

Vì vậy, Thạch Lập Hạ loại trừ khả năng cố ý bỏ rơi, đoán rằng có lẽ là một phụ huynh vô trách nhiệm đi mua sắm vui vẻ nên quên mất con.

Thạch Lập Hạ thấy cảm xúc của đứa bé dần dần ổn định lại, liền nhẹ nhàng hỏi: "Cháu bé ngoan, cha mẹ cháu tên là gì? Cháu ở đâu?"

Vẻ mặt bé gái ngơ ngác, hoàn toàn không thể giao tiếp hiệu quả.

"Lập Hạ, đây là con của ai vậy?"

Tần Văn Quyên chở xe ba bánh về, nhìn thấy đứa bé gái liền kinh ngạc hỏi.

"Tôi vừa nhặt được trên đường, đợi mãi cũng không thấy phụ huynh đến tìm. Tôi lại phải trông một đống đồ, cũng không thể đưa bé đến đồn công an được."

"Hả? Sao lại có cha mẹ vô tâm như vậy! Tôi biết đồn công an ở đâu, chúng ta đưa bé qua đó đi."

Thạch Lập Hạ vốn còn lo lắng xe ba gác có thể chở nổi nhiều đồ như vậy, cộng thêm hai người lớn một đứa bé hay không, nhưng tài xế xe ba gác vỗ ngực đảm bảo không vấn đề gì.

Tài xế là một người tốt bụng. Hướng đi đến đồn cảnh sát ngược với hướng đi đến nhà máy cơ khí, chứng tỏ ông ấy phải đi thêm một đoạn đường. Tuy nhiên, ông ấy cũng không hề tăng giá.

Thạch Lập Hạ đề nghị đưa thêm cho ông ấy một đồng, nhưng ông ấy lại mắng cho một trận: "Làm sao, coi thường tôi à?".

Vì vậy, ba người lớn, một trẻ em và đống hàng chất cao như núi được chở trên chiếc xe ba gác nhỏ xíu. Tài xế sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng, nhét vừa vặn mà không hề làm hỏng xe.

Thạch Lập Hạ thầm nghĩ, may mắn mà bây giờ quản lý không nghiêm, nếu là vài chục năm sau, chiếc xe này chắc chắn sẽ lên chương trình "Bàn luận giao thông”.

Đến đồn công an, Thạch Lập Hạ bế đứa bé vào trong.

Cô bé rất quấn quýt Thạch Lập Hạ. Thạch Lập Hạ không biết bế trẻ con, lúc lên xe định nhờ Tần Văn Quyên bế, nhưng đứa bé không chịu, cứ vùi đầu vào lòng Thạch Lập Hạ, ôm chặt lấy cô.

Thạch Lập Hạ đành bất lực, chỉ biết ôm đứa bé một cách lúng túng.

Lúc xuống xe, cô cũng không biết bế thế nào, chỉ biết ôm đại, vừa nhìn đã biết là chưa bao giờ bế trẻ con.

“Đồng chí công an, chúng tôi nhặt được một bé gái không tìm thấy cha mẹ ở trên đường, ngay chỗ ngã tư gần cửa hàng bách hóa.” Thạch Lập Hạ mỉm cười, cằm chỉ về phía đứa bé đang ngoan ngoãn trong lòng mình.

Một nữ công an tiến đến, Thạch Lập Hạ định đưa bé gái cho cô ấy nhưng bé lại bám chặt lấy cô không chịu rời.

“Không, không! Con muốn mẹ!”

Thạch Lập Hạ khẽ cau mày, có thể cảm nhận được những ánh mắt nghi ngờ của mọi người xung quanh.

“Cháu ngoan, đây là dì công an, cháu đi cùng dì ấy là sẽ tìm được cha mẹ của mình.”

“Không, không! Con muốn mẹ!” Bé gái càng ôm chặt lấy Thạch Lập Hạ, hai tay quấn lấy cổ cô, nhìn nữ công an với ánh mắt đầy sự đề phòng và xa lánh.

Nữ công an nhìn Thạch Lập Hạ từ trên xuống dưới, hỏi: “Cháu bé này thực sự không phải con của cô sao?”

“Tất nhiên là không!”

Thạch Lập Hạ hoang mang, chẳng lẽ cô có khí chất mẹ hiền đến vậy, chỉ một viên kẹo đã dụ dỗ được đứa trẻ đi lạc.

Ban đầu Thạch Lập Hạ định đưa đứa trẻ đến đồn công an, như vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bé gái nhất quyết không chịu buông tay. Thạch Lập Hạ thử đặt bé xuống, bé gái liền khóc nức nở, nghẹn ngào đến mức suýt tắt thở, như thể cô là người mẹ ruồng bỏ con vậy.

May mắn người của đồn công an đều là người hiểu chuyện, họ làm công tác cơ sở, trải qua đủ loại tình huống, nên cũng không bất ngờ.

Nhưng những người dân đến làm việc lại nhìn Thạch Lập Hạ với ánh mắt khác lạ, đầy nghi ngờ, luôn cảm thấy Thạch Lập Hạ có liên quan đến bé gái.

Tần Văn Quyên thấy vậy, nói: “Lập Hạ, hay là cô ở đây đợi chút đi? Tôi giúp cô mang đồ về nhé?”

Nữ công an cũng nói: “Đồng chí, cô xem tình huống của cô bé này đi, cô có thể ở lại thêm một chút được không?”

Thạch Lập Hạ còn nói gì được nữa, chỉ có thể đồng ý.

Cô bé này thực ra cũng khá ngoan, nằm trong lòng Thạch Lập Hạ không khóc không ồn, tự chơi ngón tay của mình.

Thạch Lập Hạ đưa chìa khóa nhà mới và tiền xe cho Tần Văn Quyên: "Vậy làm phiền cô rồi, cô cứ để đồ vào bếp là được, lát nữa tôi sẽ qua dọn dẹp. Rồi cô sang đội vận tải giúp tôi nhắn với chồng tôi một tiếng, nói rõ tình hình ở đây."

Tần Văn Quyên chỉ cầm lấy chìa khóa: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ lo liệu ổn thỏa."

Thạch Lập Hạ ôm con cũng không tiện giằng co với cô ấy, thầm nghĩ lát nữa sẽ mời cô ấy ăn cơm để trả ơn.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]