Chương 17: Lấy lại đồ

Chương 17: Lấy lại đồ

Mặc dù bản thân không phải là người rộng rãi, nhưng để lấy lòng Vương Hồng Hoa, cô ta cũng đành cắn răng chịu đựng. Xem như một người ăn cơm quá cô đơn, việc tìm người bầu bạn cần phải trả giá.

Bây giờ cô chỉ đến ăn ké có một lần, mà mấy đứa trẻ này đã có bộ dạng như vậy, đúng là uổng công mình đối xử tốt.

Thạch Lập Hạ vốn dĩ muốn trêu chọc bọn họ, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cả nhà, cô nhất định phải có bát thịt này được, chủ yếu là để thể hiện sự phản nghịch của mình.

Tào Thế Bang cười gượng gạo: "Đám trẻ không có ý đó, chúng nó quý mến cô nhất, chỉ thích đùa giỡn với bạn cô."

"Thì ra là vậy à, bảo sao!"

Vừa nói, Thạch Lập Hạ vừa đưa cho Tào Thế Bang một mẩu giấy.

Tào Thế Bang không hiểu chuyện gì, buông đũa ra nhận lấy, vừa nhìn thấy nội dung bên trên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Đây là những thứ chị Vương mượn nhà em, ngày mai em chuyển nhà rồi, chỗ ở mới cách đây khá xa, phiền anh chị tranh thủ lúc em chưa chuyển trả lại cho em, nếu không sau này còn phải lặn lội mang qua, phiền phức lắm.”

“Cái này…”

Tào Thế Bang không xem thì không biết, xem xong mới giật mình.

Ông ta vẫn luôn biết vợ mình hay vơ vét đồ từ nhà Thạch Lập Hạ, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy!

Trên một tờ giấy ghi chi chít một đống, những thứ đồ tiêu hao như xà phòng còn ghi chú lúc đó còn dư bao nhiêu.

“Anh Tào yên tâm, những thứ trên đây chỉ ít chứ không nhiều, tuyệt đối không sai đâu. Mối quan hệ của em với chị Vương tốt như vậy, cũng không tính toán quá chi li, sêm sêm là được. Như việc nhà anh mượn xe đạp nhà em, lốp xe bị nổ, em sẽ tự bỏ tiền ra sửa, chuyện nhỏ như vậy em không tính tiền, để ta khỏi ngại.”

“Nếu anh Tào không thể xử lý được thì cũng không sao, lát nữa anh mang đến kho hàng của anh chị, em qua lấy là được, nhà mới của em gần chỗ làm của anh hơn. Hoặc là em chạy thêm một chuyến cũng được, dù sao mỗi lần chị Vương đi mua thịt em đều có thể gặp, vừa hay lúc đó qua ăn một bữa cơm, bồi đắp tình cảm. Cám ơn anh vì bát thịt kho tàu hôm nay, lần sau em tới nữa nhé.”

Nói xong, Thạch Lập Hạ cầm bát thịt kho tàu đi, đến cửa lại quay lại.

Đứa trẻ với ba hốc mắt đẫm lệ, ánh mắt bỗng chốc tràn đầy hy vọng.

Kết quả là thấy Thạch Lập Hạ lấy chiếc đồng hồ trên tủ đi: “Suýt nữa thì quên, đồng hồ này là của em, em cầm đi nhé.”

Thúy Thúy nhịn không được hét lên: “Đó là của nhà cháu! Dì bỏ đồng hồ nhà cháu xuống! Dì cho nhà cháu thì là của nhà cháu rồi!”

“Nói gì ngớ ngẩn vậy, dì với mẹ cháu có quan hệ tốt như vậy, làm sao có thể tặng đồng hồ cho nhà cháu được, nói thật khó nghe.”

“Dì làm vậy là cướp bóc! Trả lại bát thịt kho tàu cho cháu, trả lại đồng hồ của nhà cháu!”

Đại Mao lao về phía bụng của Thạch Lập Hạ, cô kẹp đồng hồ vào nách, dùng một tay đỡ lấy đầu nó.

Cơm canh nửa năm qua cô không ăn uổng phí, tuy bản thân lười biếng, nhưng dù sao cũng là con gái nhà nông, vẫn phải ra ruộng làm việc, sức lực không hề nhỏ.

Tiểu Mao cũng buông bát đũa, gầm thét muốn lao tới cắn người, Thạch Lập Hạ lạnh lùng nhìn Tào Thế Bang nói:

"Anh Tào, con cái nhà anh thế này là sao? Không phải như người ta nói, chị Vương tốt với tôi chỉ là muốn tham lam đồ của tôi đó chứ? Cái đồng hồ này là đồng chí Hinh nhà em mang từ Thượng Hải về, cả nhà máy chỉ có một cái thôi."

Nếu là đồ vật khác còn có thể miễn cưỡng nói là trước đây Thạch Lập Hạ tặng, nhưng cái đồng hồ này thì khó nói.

Bây giờ tuy rằng khắp nơi đều kêu gọi phá bỏ mê tín dị đoan, nhưng mọi người vẫn kiêng kị, cảm thấy nó quá khó nghe.

Trong lòng Tào Thế Bang tức giận, nhưng ông ta vẫn còn sĩ diện, động tĩnh ở đây lớn như vậy, hàng xóm xung quanh sắp vây lại rồi.

Nhất là khi gặp một người rắc rối như Thạch Lập Hạ, ông ta càng không dám dây dưa."Đại Mao, Tiểu Mao về đây cho cha! Các con làm vậy còn ra thể thống gì, muốn ăn đòn à! Thúy Thúy, con là chị mà không biết dạy dỗ em, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, chẳng biết làm gì cả! Không có lấy một chút tinh ý nào.”

Ba đứa trẻ bị mắng mới chịu im lặng, nhìn Thạch Lập Hạ với ánh mắt vẫn còn tức tối.

Bọn chúng luôn cho rằng đồ của Thạch Lập Hạ là của mình, giờ đây ngược lại, đồ của mình bị cô lấy đi, trong lòng vô cùng tức giận.

Thạch Lập Hạ phủi mông rời đi, sang nhà bác Triệu ở cách vách, không quên chào hỏi người bên trong.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]