Chương 13: Trọng nam khinh nữ
Thạch Lập Hạ vỗ trán, nguyên thân thật sự để lại cho cô một bất ngờ lớn!
Loại chuyện này ở thời đại này bị quản lý rất nghiêm ngặt, nếu bị bắt gặp sẽ bị lột đồ diễu phố, ra đường sẽ bị người ta khạc nhổ.
Cô thấy mừng vì bản thân đã xuyên qua vào thời điểm này, hai người vẫn chưa có quan hệ thực sự, chỉ mới đưa cho đối phương một ít đồ ăn, sẽ không để lại bằng cớ gì. Nếu muộn thêm chút nữa thì thật sự không thể thanh minh được.
Hiện tại nguyên thân vẫn rất trân trọng cuộc sống hiện tại, cho nên dù có rung động nhưng không dám hành động, lo sợ sẽ mất đi tất cả.
Nhưng sau khi ba đứa trẻ được đón về, cô ta đã mất cân bằng tâm lý, cảm thấy Hình Phong phụ lòng mình, cho rằng bản thân cũng có lý do để làm chuyện trái luân thường đạo lý.
Buông thả bản thân, hà khắc với con cái, phát triển thành hành vi bạo hành sau này.
Thạch Lập Hạ cẩn thận suy nghĩ lại chi tiết về việc hai người qua lại, quả thực không làm gì quá đáng, hiện tại cũng chưa tỏ tình, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần sau này bản thân không làm chuyện ngu ngốc, thì không sợ lặp lại bi kịch đó.
Mặc dù Thạch Lập Hạ rất không hài lòng với việc xuyên không, nhưng vẫn quyết định sẽ sống tốt cuộc đời này.
“Tiểu Hạ ơi, em đi đâu thế? Lại đây, ăn dưa chuột này.”
Vừa bước vào nhà tập thể, Thạch Lập Hạ đã được một phụ nữ trung niên gầy gò gọi lại.
Lúc nãy sau khi buôn dưa lê xong, Thạch Lập Hạ cũng đã quen thuộc với nhiều người hơn, mọi người cũng không gọi họ của cô mà gọi tên cô.
“Chị Giang, chị khách sáo quá, không cần đâu, chị để dành cho con chị ăn đi.”
Bên cạnh Giang Quế Chi là một bé gái hai ba tuổi, cả người bẩn thỉu, nước mũi chảy ròng ròng trên mũi chưa được lau sạch, mặc trên người bộ quần áo vá chằng vá đυ.p.
Bé gái ngước nhìn chằm chằm vào quả dưa chuột trong tay Giang Quế Chi, nước miếng chảy ròng, ánh mắt đầy mong chờ.
Giang Quế Chi là người mà Thạch Lập Hạ vừa quen khi đi giặt đồ, trước đây nguyên thân cũng đã nghe nói về chuyện gia đình cô ấy, gia đình họ rất nổi tiếng trong khu nhà này.
Gia đình này sinh được bảy đứa con gái, được gọi là "Thất Tiên Nữ", nhưng hiện tại chỉ còn lại ba đứa con gái, những đứa khác đều được cho đi. Chuyện này không hiếm gặp ở thời đại này, bởi vì nhiều gia đình không nuôi nổi con, nên họ sẽ tìm cách đưa con đến nơi có thể sống sót.
Nhưng gia đình này không đơn giản là không nuôi nổi, họ muốn sinh con trai nên liên tục sinh con, sinh con gái thì không muốn nuôi nên cho đi.
Còn việc con gái được cho đi như thế nào, không ai nói rõ được.
“Để lại cho nó làm gì chứ, mấy con đĩ này không xứng đáng ăn những thứ ngon như vậy! Ngày nào cũng chỉ biết ăn, chẳng làm được tích sự gì.”
Giang Quế Chi nhiệt tình nhét dưa chuột vào tay Thạch Lập Hạ, Thạch Lập Hạ đẩy ra muốn từ chối, hai người đẩy qua đẩy lại, động tác hơi mạnh, khiến Giang Quế Chi đẩy đứa bé bên cạnh ngã nhào.
Giang Quế Chi không những không đỡ đứa bé dậy, ngược lại còn mắng nhiếc một cách hung ác:
“Mày đúng là đồ bỏ đi, lại đây làm cái gì! Ngày ngày bám theo tao, cái bộ dạng xui xẻo của mày ngoài gây chuyện thì còn làm được gì nữa hả!”
Đứa bé mới cao đến đầu gối, không biết gì, bị mẹ mắng như vậy, lập tức rưng rưng nước mắt, thân hình nhỏ bé run rẩy, cũng không dám khóc ra thành tiếng.
Thạch Lập Hạ nhìn không nổi, đỡ bé gái dậy: "Chị Giang, sao chị có thể mắng con bé như vậy, cũng không phải lỗi của nó."
"Tiểu Hạ, em đừng lo cho nó, con nhóc này ngu si đần độn lắm. Bây giờ không dạy dỗ là sau này sẽ bám lấy người ta, không cẩn thận còn giẫm trúng nó nữa."
Thạch Lập Hạ không để ý tới cô ta, phủi bụi trên người bé gái.
Thực ra cô không thích trẻ con, chỉ thích ngắm trẻ con trên mạng, trước đây nhìn thấy trẻ con đều đi đường vòng.
Bé gái trước mắt không xinh xắn gì, gầy gò nhỏ bé, mặt còn bẩn thỉu, nhưng vẫn khiến Thạch Lập Hạ thương cảm.
Là một người không thích trẻ con, cô cũng thấy đứa trẻ này đáng thương, làm mẹ mà đối với con mình lại tàn nhẫn và ghét bỏ như vậy, khiến người ta vô cùng phẫn nộ.
“Đừng khóc, dì cho cháu ăn kẹo nhé.”
Thạch Lập Hạ lấy khăn tay lau nước mắt cho bé gái, móc túi lấy một viên kẹo trái cây nhét vào miệng bé.
Bé gái ban đầu còn đang nức nở, nhưng khi cảm nhận được vị ngọt của kẹo, mắt bé bỗng trợn tròn.
“Ngọt!”
Bé gái lập tức cười rất vui vẻ, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên, đây là lần đầu tiên bé được ăn kẹo!
Giang Quế Chi tiếc nuối: “Em làm gì vậy, thứ quý giá như vậy sao lại cho đứa con gái không ra gì ăn.”
“Chị Giang! Con bé là con gái của chị, sao chị có thể nói con bé như vậy? Chị mắng con bé là đứa con gái không ra gì, vậy chị là cái gì? Em cũng là phụ nữ, vậy chị muốn mắng em như thế nào!”
Vẻ mặt Thạch Lập Hạ lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ tươi tắn khi trước đó buôn chuyện.
[Cảm ơn tình yêu @Bụi Dust đã đề cử cho truyện]