Chương 1: Cô xuyên sách rồi!

Chương 1: Cô xuyên sách rồi!

Tại nhà máy cơ khí thành phố, khu nhà số 2.

“Mấy người nghe nói gì chưa, Hình Phong lái xe đường dài mà trông cao to đẹp trai ấy, mới gặp chuyện lớn rồi!”

“Ai mà không biết cậu ấy chứ, nếu không biết cậu ấy thì cũng nghe qua tiếng tăm của cô vợ nông thôn của cậu ấy. Người ta bảo người nông thôn siêng năng, nhưng người phụ nữ này lại lười vô cùng, đến khi mặt trời chiếu đến mông vẫn không chịu dậy. Mấy người chưa thấy cô ta giặt quần áo đâu, chỉ nhúng qua nước cho ướt rồi vớt lên thôi, quần áo mới mua chưa mặc được bao lâu đã nhàu nát như đồ đã mặc hàng chục năm, bẩn thỉu vô cùng.”

“Nói đến chuyện này tôi cũng có ý kiến. Tôi sống cùng tòa nhà với cô ta, mà chưa từng thấy người phụ nữ nào làm vợ như vậy. Cậu Hình lái xe đường dài vất vả thế nào, mà về nhà chỉ có cơm nguội canh lạnh, lại còn phải giặt giũ ga giường chăn màn, không giặt thì bẩn thỉu quá. Lần trước tôi còn nhìn thấy trong chậu giặt của cậu ấy có cả quần áo phụ nữ! Nếu con dâu tôi mà như vậy, tôi nhất quyết đuổi ra khỏi nhà.”

“Cô ta không vừa ý điều gì là lại khóc lóc, gào thét, ném đồ đạc, cả khu nhà tôi đều nghe thấy tiếng cô ta, thật chẳng biết giữ gìn gìn mặt mũi gì cả.”

“Cô ta còn là người không an phận, các bà nhìn xem cô ta mua bao nhiêu quần áo! Chồng không ở nhà, cô ta lại ăn mặc lòe loẹt cả ngày, các bà nói cô ta không có ý đồ gì thì tôi không tin đâu.”

Mọi người xôn xao bàn tán.

"Không phải chứ? Thợ lái Hình vừa đẹp trai, lương lại cao, một cô gái quê còn không hài lòng điều gì nữa chứ?"

"Thợ lái Hình tốt thế nào đi nữa thì cũng hay vắng nhà..."

Có người nói một cách đầy ẩn ý, khiến mọi người cười khúc khích.

" Thợ lái Hình trông có vẻ ghê gớm như vậy mà lại không đánh cô ta sao?"

"Mấy người không biết à, người phụ nữ này là em họ của vợ mới trưởng xưởng Cố."

"Còn có mối quan hệ như vậy? Chẳng trách cô ta có thể ngang ngược đến thế, nhưng vợ mới của trưởng xưởng thì không như vậy, cô ấy rất hiền thục. Từ khi hai người kết hôn, cặp song sinh của trưởng xưởng ngày càng trắng trẻo, đáng yêu. Ông Vương nhà tôi đã đến nhà họ ăn một bữa cơm, ôi chao, sau khi về nhà còn chê bai tay nghề của tôi, lên mặt nữa chứ!"

"Ông Vương nhà bà lại có thể đến nhà xưởng trưởng ăn cơm? Khi nào vậy..."

"Thôi nào, các bà đừng nói lan man nữa, còn nghe tôi nói không." Người phụ nữ trung niên vừa khơi mào câu chuyện bỗng thấy không vui.

Mọi người lập tức thu hồi tâm trí, rốt rít hỏi có chuyện gì.

Người phụ nữ trung niên mới hài lòng, khẽ hắng giọng nói: "Thợ lái Hình vừa mới dẫn ba đứa nhỏ trở về!”

"Cái gì? Những đứa trẻ đó từ đâu đến? Đừng nói là do cậu ấy nuôi ở bên ngoài nhé?”

"Nói bậy gì vậy, nghe nói là con chiến hữu của cậu ấy, là con liệt sĩ."

"Ôi chao, với tính cách của người đàn bà lười biếng kia, chẳng phải sẽ náo loạn cả lên sao?"

“Chắc chắn sẽ náo loạn rồi! Hôm đó đã ầm ĩ, trực tiếp đóng cửa không cho ai vào nhà, tuyên bố hoặc là đói chết trong nhà, hoặc là đưa đứa trẻ đi! ”

Mọi người xôn xao, bất kể mọi người có thái độ gì với chuyện này, đều cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ không thể yên ổn trong một sớm một chiều.

Mà ở nhà.

Chủ nhiệm hội phụ nữ của nhà máy cơ khí là Lý Kiến Hồng đang khuyên nhủ hết lời, làm công tác tư tưởng cho nhân vật trung tâm của vấn đề này, Thạch Lập Hạ.

“Đồng chí Tiểu Thạch, chuyện này quả thật là đồng chí Tiểu Hình làm không đúng. Việc nhận con nuôi là chuyện rất lớn, dù sao cũng phải hỏi đồng chí. Nhưng đồng chí cũng không thể vì chuyện này mà lấy thân mình ra đùa giỡn.”

“Ba đứa trẻ đó cũng thực sự rất đáng thương, cha của chúng không chỉ là liệt sĩ, mà còn từng là người đã cứu đồng chí Tiểu Hình. Đồng chí Tiểu Hình nhìn thấy ba đứa trẻ chịu khổ, không nhịn được mà mang về cũng là chuyện không thể trách được. Đồng chí không nhìn thấy ba đứa trẻ đó gầy đến mức nào đâu, đứa nhỏ nhất trước đó còn suýt chết nữa. Đồng chí ấy là chiến hữu cách mạng của đồng chí Tiểu Hình, cô cũng nên thông cảm cho đồng chí Tiểu Hình.”

“Là chủ nhiệm hội phụ nữ của nhà máy cơ khí, tôi cam đoan với cô rằng tôi sẽ vận động mọi người giúp đỡ cô chăm sóc ba đứa trẻ, không để cô quá vất vả. Nếu cô gặp bất cứ khó khăn gì, có thể đến tìm tôi.”

Tâm trí của Thạch Lập Hạ đang kêu ong ong, nhìn người phụ nữ trước mặt ăn mặc vô cùng cổ điển, tóc chải chuốt gọn gàng, miệng mấp máy nhưng không nghe rõ một chữ.

Thạch Lập Hạ xuyên không rồi, xuyên vào một quyển tiểu thuyết mẹ kế trong niên đại văn, trở thành một nữ phụ đáng ghét trong truyện.

Lúc này cô vô cùng bực bội, biết bao nhiêu người sao lại chọn cô là người xuyên đến! Ngày mai cô đã chuẩn bị chuyển về nhà mới rồi!

Vì trong nguyên tác có một nữ phụ đáng ghét cùng tên với mình nên Thạch Lập Hạ mới xem thêm vài lần, cô không có bình luận ác ý, cũng không xem lậu, chỉ vì thấy khó chịu nên bỏ đọc giữa chừng thôi, sao lại có duyên nợ với cuốn truyện này chứ!

Mà ít nhất, không thể cho cô xuyên trước khi hoàn thiện việc sửa chữa sao?

Để sửa chữa cả căn nhà, Thạch Lập Hạ đã phải mua thuốc trợ tim để ở bên mình. Không biết cô đã đầu tư biết bao tâm huyết vào đó, chạy bao nhiêu lần đến chợ vật liệu xây dựng, lại vấp phải bao nhiêu chướng ngại, cuối cùng mới biến căn nhà trống trải thành ngôi nhà trong mơ ước của mình.

Chịu bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng hoàn thành sửa chữa, đang chuẩn bị chuyển vào thì ôi thôi, xuyên không rồi!

Cô phấn đấu nhiều năm, tích góp được một số tiền, bây giờ đều như nước chảy mây trôi.

Một người độc thân có xe có nhà bỗng trở thành một người phụ nữ đã kết hôn, phải quay lại cuộc sống những năm 70 thiếu thốn tài nguyên.

Cô đúng là xui xẻo, sao lại phải chịu cảnh ngộ này chứ!

Dù trong lòng có muôn vàn không vui, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô còn chưa sống đủ.

"Chủ nhiệm Lý, bà không cần nói nữa, tôi cũng không phải là người không biết lý lẽ. Tôi chỉ giận anh ấy không thương lượng với tôi, ít nhất cũng phải cho tôi chuẩn bị tâm lý với chứ? Vậy mà cái gì anh ấy cũng tự quyết định! Cái gì anh ấy cũng thay tôi quyết định! Không thể bắt nạt người ta như vậy được!"

Thạch Lập Hạ mắng mỏ om sòm một hồi, cô không dám trực tiếp chửi mắng vị thần xuyên không, nếu bị ném đến xã hội nguyên thủy thì xong đời. Cho nên chỉ có thể mượn người chồng của nguyên thân để chửi mắng cho hả hê.

Lý Kiến Hồng nhìn thấy cô tuy tức giận nhưng thực ra đã không còn căng thẳng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vị đồng chí này cũng không có càn quấy giống như lời đồn, tức giận một chút cũng là lẽ thường tình.

Thời buổi này ai cũng không dễ dàng, đột nhiên phải nuôi ba đứa trẻ, trong lòng sao có thể không có chút bực bội.

"Chúng tôi đều có thể hiểu, chúng tôi cũng đã phê bình đồng chí Tiểu Hình, làm việc tốt cũng phải chú ý cách thức phương pháp. Đã là người có gia đình rồi, không thể muốn làm gì thì làm như trước đây nữa."

Lý Kiến Hồng thấy thái độ của Thạch Lập Hạ đã dịu lại, cũng không tiếp tục nán lại.

Trước khi đi, bà ấy còn mang đến cho Thạch Lập Hạ một tin vui.

"Hiện tại các đồng chí cần nuôi dưỡng ba đứa trẻ, do cha của ba đứa trẻ đã hy sinh vì Tổ quốc và nhân dân, cho nên nhà máy chúng tôi cũng phải thể hiện một chút. Sau khi bàn bạc, nhà máy quyết định cấp lại cho các đồng chí một căn nhà mới."

Vừa nghe nói đến nhà, Thạch Lập Hạ lập tức phấn khởi, đầy ắp niềm hy vọng về cuộc sống tương lai.

"Nhà như thế nào?"

"Cô cũng biết, hiện nay nhà máy có nhiều người, mà nhà ở luôn thiếu hụt, rất nhiều công nhân hiện nay vẫn chưa được sắp xếp, cho nên việc này rất khó giải quyết. Tuy nhiên, hoàn cảnh gia đình cô rất đặc biệt, lãnh đạo nhà máy bất chấp khó khăn, vẫn cố gắng chừa lại căn nhà cho mọi người.”

Thạch Lập Hạ vừa nghe lời này liền liên tục khen ngợi lãnh đạo nhà máy, đặc biệt là khen ngợi Lý Kiến Hồng, như thể đây đều do công lao của Lý Kiến Hồng giúp đỡ mà có.