Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đôi tay bị phế rồi, cô muốn làm cái gì cũng không thể làm được, chỉ có thể vào trong phòng nghỉ ngơi. Cũng may chỗ thuốc mỡ cho Trần Anh cô ấy không mang đi, vừa hay để mình dùng.
Thuốc bôi lên mát lạnh, thoải mái hơn rất nhiều. Đàm Ngọc Dao tủi thân ngủ thϊếp đi.
Chỉ chốc lát sau, Thất Vĩ lại đột nhiên xuất hiện hình dạng.
Một phù ấn màu đen đại diện cho lực lượng nguyền rủa, đang lưu chuyển trên người tộc trưởng. Ngay khi Thất Vĩ nhận được nhắc nhở tộc trưởng giảm được 5 cân (tương đương 2.5kg), phù ấn đen tối kia, cư nhiên tiêu tán một góc nhỏ!
Tuy rằng chỉ là một góc nho nhỏ, nhưng lại làm cho nó mừng rỡ lạ thường. Điều này chứng tỏ tộc trưởng giảm cân có hiệu quả. Chỉ cần cô có thể kiên trì tiếp tục, chờ phù ấn này hoàn toàn tiêu tan chính là lúc tộc trưởng trở về yêu giới.
Thất Vĩ cảm thấy hài lòng rồi.
Đàm Ngọc Dao ngủ một giấc, tỉnh dậy nhìn thấy tay không còn sưng lên nữa, còn tưởng rằng thuốc mỡ kia có hiệu quả xuất chúng. Lại lấy ra thoa thêm một lần nữa, đang bôi thuốc, nghe thấy bên ngoài cửa có người gọi cô.
Nghe âm thanh, giống như mẹ Trần Anh.
Đàm Ngọc Dao vội vàng dậy, vừa kéo cửa, tay nắm cửa như vậy mà bị gãy...
Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng tay nắm cửa bị hỏng. Nhưng khi cô kéo hỏng nắm cửa thứ hai, cô nhận ra điều gì đó không đúng. Nhưng ngoài cửa còn có người, nhất thời cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều.
Ngoài cửa quả thật là mẹ của Trần Anh, phía sau bà là một người đàn ông vác trên lưng một cái sọt, rất giống Trần Thụy ngày hôm qua, hẳn là con trai bà. Nhưng mà người đàn ông này vừa thấy cô, trong mắt cư nhiên mang theo một tia chán ghét.
Nhưng trong trí nhớ căn bản không có người này. Chẳng lẽ chỉ vì mình mập?
“nha đầu Dao, Người nhà cháu đều đi làm hết rồi sao?”
Đàm Ngọc Dao gật gật đầu, mời hai người vào nhà. Cũng may chiếc ghế lần trước giẫm lên bị hư đã được ba cô sửa lại, bằng không hôm nay còn không đủ chỗ ngồi.
"Cũng đúng, bây giờ chính là thời điểm bận rộn. Mấy người trong nhà dì cũng bận cả ngày. Này, nhìn dì này, dì vẫn chưa giới thiệu với cháu. Đây là con trai thứ hai của dì, Trần Tường. ”
Thái độ của Tưởng Nguyệt Mai rất thân thiết, Đàm Ngọc Dao theo lời bà nhìn về phía Trần Tường. Trần Tường rất không nể mặt quay đầu lại. Người ta lạnh nhạt, cô cũng không vội vàng làm quen. Lấy cớ để rót nước nóng cho họ cô đi vào nhà bếp.
Mơ hồ nghe được thanh âm Trần Tường bị giáo huấn. Cô vừa bưng nước đi ra ngoài, giữa hai mẹ con họ lại trở nên hòa thuận.
Tưởng Nguyệt Mai đem những thứ mình mang theo để lên bàn. Kéo qua phía Đàm Ngọc Dao.
"Chuyện ngày hôm qua, trong lòng dì cảm kích nói không nên lời. Ít đồ này là một chút tâm ý của cả nhà dì, cháu nhất định phải nhận lấy. ”
Đàm Ngọc Dao ngước mắt nhìn qua, có một con gà buộc chặt, còn có một giỏ trứng gà. Một túi nhỏ không biết đựng gì. Trân quý nhất chính là một chút vải lộ ra từ bên trong. Đầu năm nay, vé vải nhà ai cũng không đủ dùng, Trần gia lại lấy vài thước đến tặng.
Đây là một phần lễ lớn, Đàm Ngọc Dao không thể nhận.
"Cái này cháu không thể nhận được, quá quý rồi. Tình huống ngày hôm qua đổi thành ai khác, đều sẽ cứu Trần Anh. ”
“Cái đó thì dì không quản, ngày hôm qua người cứu Anh tử chính là anh trai cháu. Chút lễ vật này dì có thể tặng được. Ân nhân cứu mạng cũng không phải ngoài miệng nói cảm ơn là được. Hiện tại Anh tử còn đang dưỡng thương, chờ con bé khỏe lại rồi, dì sẽ lại đưa con bé cám ơn anh trai cháu cẩn thận. ”
Đàm Ngọc Dao vội vàng cự tuyệt.
"Nếu cháu nhận rồi, chút nữa ba cháu trở về nhất định sẽ đánh cháu chết mất."
Cô vừa nói bừa một câu, liền nghe được Trần Tường kia nói chuyện.
"yo, người thương con gái nhất ở thôn Yên Nghĩa không phải là ba cô hay sao, ông ấy sẽ đánh cô sao?"
Đàm Ngọc Dao : “...”
Tưởng Nguyệt Mai thấy không đúng, chân dưới bàn hướng về con trai đá một cái. Lại quay về phía Đàm Ngọc Dao áy náy cười.
Bà cũng không biết đứa con trai này của mình sao lại như vậy, rõ ràng trước khi ra khỏi cửa còn nói chuyện rất tử tế, phải cảm ơn người đã cứu em gái.
"Gì chứ, dì thấy cháu cũng rất bận, dì về trước. Chút đồ này cháu nhận lấy, rảnh rỗi đến nhà dì tìm Trần Anh chơi. ”
Nói xong, Tưởng Nguyệt Mai liền túm lấy con trai mình chuẩn bị đi. Đàm Ngọc Dao vội vàng gọi bà lại.
“Dì, dì đợi chút.”
Đàm Ngọc Dao chạy về phòng mình, mở hệ thống, đổi lấy lọ kem tuyết ( một loại kem dưỡng trắng da). Thứ này cô đã thích từ lâu, mãi vẫn không nỡ đổi. Cầm cái này đưa cho Trần Anh, cô ấy nhất định rất vui.
Tưởng Nguyệt Mai nào chịu nhận.
“Đây là đồ cháu muốn đưa cho Trần Anh, dì mà không nhận, thì chỗ lễ này của dì cháu cũng không nhận được.”