Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cô nói cô, tôi có ý tốt giúp cô, lại còn phớt lờ. Nói khó nghe chút, cô còn mập hơn tôi, có người muốn cô đã là tốt rồi, lẽ nào cô muốn giống tôi 19 tuổi rồi vẫn còn ở nhà. Thêm nữa, cô không phải là luôn muốn được gả vào trong trấn, tôi đã đem hôn sự sẵn có đưa đến bên miệng cô rồi, còn kén chọn. Muốn kén chọn cô cũng xem điều kiện của mình nha..."
Đàm Ngọc Dao nhặt xong khối phân bò cuối cùng, nghe thấy nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, cô ta vẫn đang nói. Trong lòng phiền não nói chuyện cũng không khách khí nữa.
“Cô thôi được chưa, đã nói tôi còn nhỏ, không vội kết hôn. Vẫn cứ liên tục nói, cô thấy phiền không?”
Lý Yến dường như đã sớm nghĩ đến Đàm Ngọc Dao sẽ nổi giận, cũng không để ý đến.
“Được, được, được, tôi biết cô da mặt mỏng. Không nói thì không nói, ngày mai tôi sẽ mang hình của anh ta đến cho cô xem. Đến lúc đó..”
Đàm Ngọc Dao nghe không nổi nữa, cầm cái cào phân cạo trên mặt đất chọc chọc, nhấc lên một khối đất ẩm hất lên người Lý Yến.
“A!!! nha đầu chết tiệt! cô làm gì vậy?! chiếc váy mới của tôi!!”
Đàm Ngọc Dao cười nhạt một tiếng.
“Sao nào, không giả làm chị em tốt nữa hả? Lý Yến cô là người chưa từng làm việc gì tốt, cô sẽ giới thiệu cho tôi một mối hôn sự tốt. Lừa quỷ à! Tôi đoán, cô giới thiệu cho tôi một người tuổi tác ít nhất cũng trên 45 rồi.”
“45 thì sao nào! người ta có hộ khẩu trong trấn lại còn có việc làm nữa. Mặc dù đã từng cưới vợ, lại không có con trai gái gì, bớt lo lắng bao nhiêu, thật là chó cắn Lã Động Tân!”*
* 狗咬吕洞宾Chó cắn Lã Động Tân ý nói người không biết phân biệt tốt xấu.
Lời này không hiểu sao lại làm cho Đàm Ngọc Dao nghe ra vài phần hâm mộ. Nghĩ về thợ may mà cô ta nói. Nhất thời thiếu chút nữa cười ra.
"Tôi nghĩ cô cảm thấy không yên lòng, hẳn là đối tượng của cô. Ồ, ông ta không phải là thợ may Tạ trong trấn chứ ? Trời ơi..."
Thợ may Tạ cũng đã hơn 40 tuổi rồi, người vợ cũ đã sinh cho ông bốn cô con gái. về sau nghe nói chạy theo người khác, đầu năm nay, đó là một tin tức lớn, trong thôn cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới.
“Thợ may Tạ thì sao nào? người ta tốt xấu gì cũng có hộ khẩu thị trấn. Cô cứ chờ sống một đời chân lấm bùn đi! ngoài ra, cô đã làm vấy phân bò lên váy tôi, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. Cô đền đi! ”
Lý Yên hung hăng trừng mắt nhìn Đàm Ngọc Dao, những đốm đen trên váy khiến cô đau lòng muốn rơi nước mắt. Đây là chiếc váy mới đầu tiên trong hơn mười mấy năm!
Đàm Ngọc Dao không có một chút sợ hãi, ngược lại nhấc túi đựng 20 khối phân trâu, quăng về phía cô ta.
"Cô có đi không, không đi tôi đổ hết lên người cô."
“Cô!”
Lý Yên ngược lại vẫn sợ, trước kia Đàm Ngọc Dao nổi giận lên còn lợi hại hơn cô, nếu thật sự đem một túi phân trâu kia đổ lên người. Không chỉ riêng gì váy mới thật sự bị hủy, đến thể diện cũng mất hết luôn rồi...
“Cô chờ đấy!”
Đàm Ngọc Dao tặng cô ta một cái nhìn khinh bỉ, sau khi giao phân trâu lên liền vội vàng trở về nhà, mở bảng điều khiển nhiệm vụ ra.
Trong bảng công bố nhiệm vụ, công điểm hiện tại: Mười
Một: Dọn dẹp nhà cửa (ba phòng ngủ cộng với nhà bếp, chuồng gà không tính) đã hoàn thành một lần.
Hai: Giặt quần áo cho cả gia đình (một ngày một lần một công điểm) chưa hoàn thành.
Ba: Bẻ bắp (vác một sọt tính hai công điểm) đã hoàn thành một lần.
Bốn: Kéo cỏ lợn (vác ba sọt tính một công điểm) chưa hoàn thành.
Năm: Nhặt phân trâu (20 khối tính một công điểm) đã hoàn thành một lần.
Sáu: Nhổ cỏ dại trong ruộng lúa (nửa ngày tính một công điểm) chưa hoàn thành.
Bảy: Tách hạt ngô (một túi ba công điểm) chưa hoàn thành.
Tám: Nấu ăn (ba lần một ngày, ba lần một công điểm) chưa hoàn thành
Chín: Chọn đậu (không thể có một hạt đậu hỏng, 25 kg tính một công điểm) chưa hoàn thành.
Mười : Giao cơm (nhiệm vụ quá dễ dàng, ba lần tính một công điểm). Chưa hoàn thành.
10 công điểm này cô không chút ngần ngại lấy đi đổi cân nặng. Khoảnh khắc cô bấm xác nhận, toàn bộ cơ thể cô ấy ấm áp. Cơn đau trên vai lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Điều kỳ diệu như vậy lại xảy ra với chính mình. Cũng không biết kiếp trước mình đã làm bao nhiêu chuyện tốt.
Đàm Ngọc Dao cả ngày đều đặc biệt phấn khích, ngay cả khi bị ba cô bắt đi học "lớp giáo dục" cô cũng không có chút mất kiên nhẫn nào, còn rất ngoan ngoãn.
Đàm Dục Dân vốn tưởng rằng con gái chỉ là ngoài miệng đồng ý, không nghĩ tới mấy ngày sau cô thật sự ngoan ngoãn ở nhà. Ngoại trừ giặt giũ và nấu nướng, cũng không thấy đi làm thêm nữa.
Như thế này cuối cùng cũng có thể coi như yên tâm rồi.
Nhưng Đàm Ngọc Dao làm sao có thể hiền lành vậy, chẳng qua là cô đang đợi phơi khô bắp mà thôi. Nếu như ngày nào cũng ở nhà, mỗi ngày có 2, 3 công điểm, muốn giảm cân vậy thì có mà đến tháng Ngọ năm Khỉ rồi.