Chương 2

Mà Lâm Sở Du sinh ra trong thời đại vật tư cực kỳ thiếu thốn, chịu đói chịu lạnh, đi học vừa vặn bắt kịp thời đại cách mạng văn hóa và tiền phiếu, thời đại này cuộc sống nhà ai cũng không dễ chịu, nhưng không dễ chịu và khó khăn cũng có sự khác biệt, giống như người trong thành phố, không cần làm ruộng, mỗi tháng được cung cấp có lương có phiếu, bình thường cũng có thể lấy được phiếu thịt, nhưng người nông thôn thì khác, bán lưng cho trời kiếm công, ăn lương thực do đội sản xuất thống nhất cung cấp, cuối năm đội sản xuất thu hoạch tốt sẽ bắt mấy con lợn gϊếŧ thịt, thịt lợn phân đến từng nhà, đến lúc này người nông thôn mới có thể ăn được một miếng thịt.

Cuộc sống của Lâm gia vốn còn có thể sống được, ba Lâm là Lâm Bảo Quốc và mẹ Lâm là Tần Mỹ Lệ đều có thể chịu khổ, hai người đều lấy 10 điểm công một ngày, đầu năm nay, đại đội bình chọn công việc năm nay, ba Lâm có năng lực vừa được đại đội trưởng thăng lên 12 điểm công, khiến cả thôn hâm mộ, ai ngờ cảnh đẹp không dài, ba Lâm lúc móc sông làm việc, giẫm phải đá gãy chân, gãy xương nặng, gãy xương cần phẫu thuật, ít nhất phải đưa ra mấy trăm đồng, đáng thương Tần Mỹ Lệ lấy ra toàn bộ gia sản, cũng chỉ là 9 đồng, không có tiền chữa trị. Tần Mỹ Lệ đành phải để cho anh em nhà mẹ đẻ kéo Lâm Bảo Quốc về nhà, lần này qua lại, chân Lâm Bảo Quốc càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ có thể mỗi ngày nằm trên giường.

Trong nhà chỉ có Tần Mỹ Lệ dẫn theo mấy đứa nhỏ kiếm công việc, dù sao cũng không đủ cho cả nhà ăn uống, chứ đừng nói Lâm Bảo Quốc còn cần uống thuốc, cũng bởi vậy, cuộc sống của Lâm gia càng ngày càng gian nan, Lâm Sở Du và em trai Lâm Thiếu An, em gái Lâm Sở Nhạc vì có thể ăn no, đã đến giúp đội sản xuất.

Đội sản xuất có quy định, nhổ một đống cây giống cho một miếng bánh, đống này đại khái rộng một thước, dài bảy mét, ba đứa nhỏ nhổ thật lâu, nhưng buổi sáng chỉ ăn mấy miếng cháo bột nhão, thật sự quá đói, rút mạ một thời gian đói đến không chịu nổi, nói đến chuyện không có cơm ăn đều rơi nước mắt, trong đó Lâm Sở Du khóc lớn nhất nói:

"Thiếu An, Sở Nhạc, chị thật sự quá đói bụng, hay là ba chị em chúng ta uống thuốc chuột chết đi, như vậy cũng giúp mẹ giảm bớt gánh nặng, chúng ta cũng không cần bị đói bụng."

Cô vừa khóc, Thiếu An và Sở Nhạc cũng khóc, hai đứa con nhớ lại, nhớ tới đội sản xuất thường xuyên mua thuốc chuột, hai đứa nhỏ chạy đi trộm lấy một chai.

"Chị ơi! Sao không nhận? Chị không phải nói ba chúng ta chết cùng nhau sao? Chị chia thuốc chuột, ba người chúng ta mỗi người một ngụm, trước khi chết uống chút thuốc chuột đệm dạ dày.”

Sở Du lúc này mới khẳng định mình đã xuyên không.

Sở Du tuy rằng cũng lớn lên ở nông thôn, nhưng điều kiện nông thôn thập niên 90 đã rất tốt, đến năm 2017, hầu như nhà nào ở nông thôn đều xây được ba tầng, mỗi nhà đều dùng phòng tắm, có xe ở nông thôn cũng là chuyện rất bình thường, so với nhà ở trung tâm trong thành phố, đại bộ phận người nông thôn sau khi có tiền, cho dù có nhà ở thành thị cũng muốn tiếp tục ở nông thôn.

Nhưng bây giờ là nông thôn năm 1976 ngay cả cơm cũng không ăn được, hiển nhiên không phải là nơi cô quen thuộc.



Hiện tại mới là đầu tháng năm, có nóng đến đâu cũng không có khả năng làm người ta nóng như thế, nói vậy nguyên thân chết là do đói, chỉ không biết làm sao cô xuyên tới người Lâm Sở Du, trong lòng Sở Du rất nhiều khó chịu, nhưng trước mắt quan trọng nhất chính là xử lý hết bình thuốc trừ sâu trong tay.

"Thiếu An, Sở Nhạc, chị thay đổi chủ ý, không muốn chết!" Lâm Sở Du nói.

"Cái gì?" Thiếu An nghe xong, lập tức nổi giận: "Chị đã nói muốn chết, hiện tại lại không chết, chẳng lẽ chị còn muốn tiếp tục trở về chịu đói sao?”

Sở Nhạc hít hít mũi, nhìn trái nhìn phải, không dám nói chuyện.

Lâm Sở Du thần sắc nghiêm túc nói: "Thiếu An, chị đã nghĩ roc, chết là một chuyện rất dễ dàng, nhưng chúng ta chết rồi, em để mẹ làm sao bây giờ? Bà ấy có thể chịu đựng được việc bà ấy mất ba đứa con cùng một lúc không?”

"Mẹ còn chị hai, chị cả, anh cả." Lâm Thiếu An vẫn tức giận như trước.

"Vậy em cũng không nghĩ tới, chúng ta chết thì nhà này còn sống như thế nào? Ai kiếm tiền để chữa bệnh cho cha?”

Lâm Thiếu An làm sao nghĩ tới những chuyện này, chỉ nói: "Chúng ta chết rồi, trong nhà còn có thể thoải mái hơn, ba nói không chừng sẽ có tiền chữa bệnh!”

Lâm Sở Du thở dài, thật sự không còn cách nào khác, đành phải đẩy chai thuốc trừ sâu kia cho cậu: “Được, muốn chết em chết đi, chờ em chết chị xem em thành cái dạng gì rồi mới quyết định chết hay không chết!

Lâm Thiếu An vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy mình chịu thiệt: "Chị ơi, sao chị lại như vậy? Em chết rồi, chị vừa nhìn đã sợ hãi, làm sao dám chết?”