Chương 9

----

Bởi vì biến cố gia đình, sau cái chết của chồng mình, Hà Lệ Xu bị bệnh tâm thần, nhưng hiện tại nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.

Nhìn thấy đoàn người vô cùng náo nhiệt xuất hiện trong viện, ánh mắt Hà Lệ Xu ban đầu còn bình tĩnh đột nhiên có chút kinh ngạc.

Vừa rồi trong đội, Thiết Cầu đột nhiên chạy về nói Nguyên Ca nhi sẽ sớm đưa tân nương tử về nhà, bảo bà chuẩn bị một số thứ cho lễ hỏi, bà không tin nên cũng không chuẩn bị nhiều, kết quả không nghĩ tới là sự thật.

Hơn nữa, bà cũng biết tân nương này, là tiểu khuê nữ nhà họ Cố, nhưng rõ ràng hôm nay lẽ ra phải gả vào nhà họ Triệu, làm sao mà Nguyên Ca nhi đi ra ngoài hỗ trợ nhà họ Cố một chuyến, liền lừa gạt tân nương nhà người ta tới đây?

Khóe môi bà hơi hé mở, sau một lúc nói không nên lời, An Tĩnh Nguyên ho nhẹ một tiếng, vội hỏi:

"Mẹ, bà nội đâu?"

Hà Lệ Xu vội lấy lại tinh thần, "Bà nội con ngủ rồi, con muốn đánh thức bà sao?"

An Tĩnh Nguyên chưa kịp trả lời, Cố Chi Nghiên liền cười nói:

"Mẹ, cứ để bà nội ngủ, chớ giày vò bà."

Lời sửa miệng này, khiến những người đến xem náo nhiệt nháy mắt cười rộ lên, Hà Lệ Xu vẻ mặt xấu hổ, chỉ nhìn thoáng qua con trai mình, ngập ngừng nói:

“Xin lỗi, chuyện quá đột ngột, cái gì cũng chưa kịp chuẩn bị."

Bà quay đầu nhìn con gái: "Tĩnh Hân, con bưng chậu than tới đây."

An Tĩnh Hân gật đầu, xoay người đi, Cố Chi Nghiên tiến lên giữ chặt cô ấy, nhìn Hà Lệ Xu lại nói:

"Mẹ, không cần phiền phức như vậy, hôm nay là chuyện đột ngột, chúng ta cứ giản lược mọi thứ là được."

Nói xong, cô lại nhìn về phía An Tĩnh Nguyên chớp chớp mắt, "An Tĩnh Nguyên, phòng mới của chúng ta ở đâu, em nhờ anh trai mang của hồi môn vào nhà."

Trong sân ngoại trừ đội ngũ đưa hôn ra, còn có một đám người đang chờ xem náo nhiệt, An Tĩnh Nguyên nhướng mày nhìn cô, “Của hồi môn cứ đặt trước nhà chính, sau đó nhìn xem cần sắp xếp thế nào, bây giờ anh đưa em đến phòng mới của chúng ta."

Nói xong, anh duỗi tay câu lấy tay người phụ nữ, trước ánh mắt chăm chú của mọi người mà kéo cô vào phòng mình.

Khi vào đến phòng, người đàn ông vội vàng buông tay cô ra, sau đó gỡ hoa hồng đỏ quấn trước ngực xuống, nhìn cô nói thẳng vào vấn đề: “Nghi thức kết thúc, có lẽ Triệu Khang Vân đang trên đường trở về. Lát nữa anh ta tới, em nói với anh ta, cho nên của hồi môn trước cứ đặt ở nhà chính, đợi lát nữa trực tiếp dọn đi.”

Cố Chi Nghiên nghe vậy thì nhíu mày, "Ý anh là gì?"

Người đàn ông ném đóa hoa lớn màu đỏ xuống giường, cười nhìn cô: "Ý trên mặt chữ, trong tình cảnh vừa rồi, cưới em cũng chỉ vì giúp em mà thôi."

Cố Chi Nghiên nhướng mày, đôi mắt đột nhiên sáng hơn, "Nhưng anh vừa rồi trước mặt mẹ em còn nói sẽ không chân trong chân ngoài, sẽ đối xử tốt với em, sao bây giờ mở miệng liền thay đổi?"

Nhiệm vụ hoàn thành, người đàn ông cũng không muốn cùng cô nói giỡn, "Người nhà họ Triệu hèn hạ như vậy, coi như trước kia em cũng từng giúp tôi, cho nên anh mới phối hợp kế sách tạm thời này của em."

Cố Chi Nghiên nghẹn lại, làm sao anh biết mình đã nói gì với Hầu Tú Anh? Chẳng lẽ vừa rồi bóng người lướt qua cửa sổ chính là anh?

Cô đột nhiên bật cười, một đường cô còn thắc mắc tại sao người đàn ông này đột nhiên đổi tính, không ngờ anh nghe được mình nói rồi mới ra tay hỗ trợ.

Cô bước về phía người đàn ông, "Cho nên hiện tại, anh cũng cảm thấy bây giờ em nên gả cho Triệu Khang Vân sao?"

"Dừng." An Tĩnh Nguyên theo bản năng lùi về phía sau, "Đây là chuyện của nhà họ Triệu và nhà họ Cố các em, anh là người ngoài không có quyền lên tiếng."

Anh trả lời như vậy khiến Cố Chi Nghiên có chút tức giận, không biết có phải cô nhớ nhầm hay không, anh chưa từng có ý tứ gì với cô, nếu không có, vì sao kiếp trước anh lại lặng lẽ làm những việc đó cho cô?

Cô từng bước đến gần anh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, cắn môi hỏi: “An Tĩnh Nguyên, nếu như bây giờ em nói, hiện tại em là thật lòng muốn gả cho anh mà không phải Triệu Khang Vân thì sao?”

An Tĩnh Nguyên không thể tin nhìn cô, giọng điệu trở nên hỗn loạn: "Cố Chi Nghiên, có phải em còn chưa tỉnh ngủ?"

Cố Chi Nghiên bị lời này của anh chọc cười:

"Bây giờ em rất tỉnh táo, em muốn gả cho anh là nghiêm túc, em muốn làm vợ của anh, muốn cùng anh sinh con dưỡng cái, muốn dành quãng đời còn lại ở bên cạnh anh."

An Tĩnh Nguyên bị cô ép phải lùi về phía sau, "Cố Chi Nghiên, sắp xong rồi, em lại nháo loạn liền không thú vị."

Hai gò má anh cứng lại, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn, Cố Chi Nghiên hơi khựng lại.

Quả thật, mặc cho ai nghe thấy lời nói bất thình lình thế này đều sẽ không tin tưởng, nếu bây giờ anh không tin, cô cũng không thể ép anh tiếp nhận.