Chương 27

----

An Tĩnh Nguyên nghe thấy lời này liền sửng sốt, nhưng nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, sau khi nhận ra thì nghẹn ngào.

Cô còn có thể nói đùa, xem ra vấn đề của thân thể không nghiêm trọng lắm, anh ho nhẹ vài tiếng, sau đó mím môi nói:

"Không sao, ngày mai vừa vặn là phiên họp chợ, anh còn có việc phải làm."

Anh nói xong liền cất thuốc đứng dậy:

"Vậy em ngủ sớm đi, anh cũng đi tắm."

Thấy anh trực tiếp phớt lờ lời mình nói, Cố Chi Nghiên tức giận vùi đầu vào gối, một lúc sau mới ủ rũ nói:

"Được rồi, anh đi đi, em hiểu!"

Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, An Tĩnh Nguyên khẽ nuốt nước miếng.

Anh biết cô muốn bày tỏ điều gì, nhưng nếu hôn, có lẽ anh sẽ không chịu nổi.

Hiện tại hai người mới kết hôn, giữa bọn họ chưa có phát sinh chuyện gì, nếu cô hối hận muốn ly hôn thì cũng không sao cả.

Hiện tại điều anh có thể làm chính là nhẫn nhịn cho đến khi chắc chắn rằng cô sẽ không dao động dù chỉ một chút, tới lúc đó mới có thể nghĩ đến cái khác được.

Anh đáp lại bằng một tiếng rồi ậm ừ rồi ra khỏi phòng.

Cố Chi Nghiên rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi xa, cô từ từ ngẩng đầu lên, bóng dáng người đàn ông đã biến mất trong phòng từ lâu.

Cô khịt mũi, trái tim gần như bị anh bóp nghẹt, cô đã ám chỉ nhiều như vậy mà người đàn ông này vẫn lạnh lùng, thờ ơ như thế, đây là loại đàn ông gì vậy?

Cùng bị mắc kẹt trong sự ngột ngạt này, ngoài cô ra thì còn có người đàn ông trong phòng tắm.

Ở chỗ cũ, tựa hồ vẫn còn vương lại hơi thở của người phụ nữ đang ở trong phòng kia, giống như là đặc biệt nhắc nhở anh, khiến anh nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi người phụ nữ ngã xuống mà bản thân không cách nào khống chế được tâm trí.

Anh càng nghĩ càng hỗn loạn, toàn thân thể như bốc hỏa, ngay cả nước lạnh cũng khó có thể dập tắt được nhiệt độ trong cơ thể lúc này, anh buộc phải tắm rửa thêm nửa canh giờ mới có thể trút được lửa nóng trong người.

Khi quay trở lại phòng ngủ chính, đèn trong phòng ngủ đã được Cố Chi Nghiên tắt, anh đứng ngoài cửa một lúc lâu trước khi từ từ vào.

Sáng hôm sau, Cố Chi Nghiên tỉnh dậy, tác dụng của thuốc thực sự rất tốt, phần eo hơi đau của cô sau một đêm đã trở lại bình thường, nghĩ đến việc người đàn ông nói rằng hôm nay anh có việc phải đi chợ, cô cũng vội vàng đứng dậy xuống giường.

Vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ chính, Cố Chi Nghiên đã ngửi thấy một mùi béo ngậy, ngọt ngào toả hương nồng nặc, An Tĩnh Nguyên và những người khác đang tập trung vây quanh trong phòng chính, không biết họ đang làm cái gì.

"Anh làm gì vậy?"

Cô tiến lên, liếc mắt nhìn liền thấy hai thùng đầy mật ong, sau đó ngay lập tức sắc mặt liền biến đổi:

"Mật ong này từ đâu tới?"

An Tĩnh Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đang mở to của cô, anh nhướng mày nói: "Chúng ta tự mình nuôi, sáng nay anh mới đi lấy."

"Anh tự nuôi nó?"

Cố Chi Nghiên nghe thấy vậy thì mắt đảo qua một lượt trong phòng, nhưng không nhìn thấy một con ong nào, cô cũng biết trong sân không có một con ong nào cả.

"Anh nuôi chúng ở đâu, tại sao lại không có? Em đâu có thấy chúng?"

An Tĩnh Nguyên dùng một lớp gạc dày bịt kín cái thùng lại, giải thích với cô:

"Không phải anh nuôi ở nhà, mà là ở trên núi."

Cố Chi Nghiên choáng váng, người đàn ông này quá táo bạo, hơn nữa anh còn dám nói ra chuyện riêng tư này một cách bình thản?

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Hà Lệ Xu cũng cười nói:

"Con biết đấy, chỗ này nhà chúng ta không cho phép chúng ta công khai nuôi những thứ này, cho nên chúng ta chỉ có thể âm thầm nuôi chúng như vậy.

Sau này khi nào có cơ hội, hãy để Tĩnh Nguyên dẫn con đi xem."

Theo lời Hà Lệ Xu nói, Cố Chi Nghiên đương nhiên biết tình hình này, bây giờ ai cũng buộc phải chăn nuôi theo đầu người, nhưng anh không thể ổn định cuộc sống bằng cách chỉ có thể nuôi hai con gia súc được, vả lại những con gia súc đó không hề dễ nuôi.

Bây giờ nếu anh đi ăn trộm ong thì Cố Chi Nghiên có thể hiểu được, nhưng cô không ngờ rằng Tĩnh Nguyên - người luôn an phận ở kiếp trước lại lén lút làm những việc này, hơn nữa tại thời điểm này cũng chưa có cải cách gì, nếu vậy thì anh chỉ có thể bán những thứ này bên ngoài chợ đen mà thôi.