Chương 18

----

Lời nói đột ngột khiến Cố Chi Nghiên nghẹn lại, giống như có thứ gì đó từ từ bao phủ lấy trái tim cô.

Hóa ra là anh vì suy nghĩ cho cô, rốt cuộc lễ lại mặt nếu quá keo kiệt, người ta sẽ chỉ nói nhà họ Cố bị mù rồi.

Như thể nhìn trúng tâm tư của cô, người đàn ông lại cười nói: "Cố Chi Nghiên, em không cần lo lắng cho anh, mua cái gì lòng anh hiểu rõ, hôm qua em bị mất mặt như vậy, ngày mai anh không thể lại làm em mất mặt."

Lời nói đơn giản lại có sức nặng, chóp mũi Cố Chi Nghiên hơi co lại, cô lập tức xua tan những băn khoăn vừa rồi, ngày hôm qua mẹ cô đã làm một quyết định sáng suốt, đương nhiên xứng đáng được đáp lễ những đồ tốt thế này, cô cũng không muốn người khác lại bịa đặt về nhà họ Cố!

Cô cắn môi, gật đầu: "Được, nghe anh."

Mua đồ vật xong thì trời cũng đã xế chiều, sắc trời thay đổi, trên tay hai người đều xách không ít đồ, cũng không thích hợp lại đi dạo phố. Sau khi ăn cơm trưa tại quán cơm ở công xã, bọn họ trực tiếp trở về đại đội.

Vẫn là con đường cũ, lần này mua một đống đồ, đều treo lên xe đạp, có một người phụ nữ ngồi phía sau, An Tĩnh Nguyên sợ cả hai sẽ ngã nên không dám phóng xe quá nhanh. Chờ tới khi trở về đại đội, ước chừng đã là bốn giờ chiều.

Đường nhỏ không dễ đi, nên hai người xuống xe dắt bộ một hồi. Khi sắp đến một khúc quanh, bỗng chốc truyền đến một tiếng cười mơ hồ, sau đó liền nghe có người nói:

“Hôm qua rõ ràng là Chi Nghiên cáu kỉnh nháo loạn một trận, dỗ dành một chút là xong rồi. Vậy mà Hầu Tú Anh vì sao lại để đứa trẻ gả qua..."

"Tôi thấy cô ta chính là cố ý chọc tức nhà họ Triệu, nói không chừng qua hai ngày liền không chịu nổi mà dọn khỏi nhà họ An, sau đó hòa hợp lại với Khang Vân..."

"Làm sao có thể, sáng sớm tôi đã nhìn thấy bọn họ đi tìm Bí thư Chi bộ làm đơn lĩnh chứng, đoán chừng đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi. . . "

"Lãnh chứng thì thế nào. Nhà họ An đã như vậy, ai gả ai xui xẻo, kết hôn cũng sẽ ly hôn..."

"Còn không phải sao, Hà Lệ Xu kia bây giờ nhìn bình thường.

Nếu lại phát bệnh, chính là thấy người đánh người, hiện tại Chi Nghiên không biết sợ hãi là cái gì..."

"Các người chờ coi đi, hai người bọn họ nhất định sẽ ly hôn, nói không chừng bây giờ Hầu Tú Anh đang ở nhà hối hận rơi nước mắt..."

"Tôi cũng không coi trọng bọn họ, nhà họ An ngay cả một người bình thường cũng không có, Chi Nghiên khẳng định không ở nổi..."

Nhóm người xì xầm bàn tán với nhau, ít nhiều mang theo giọng điệu khinh thường, như thể ước gì ngày mai hai người bọn họ sẽ ly hôn, sắc mặt Cố Chi Nghiên bỗng dưng trầm xuống, theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh tựa hồ đã quen người khác nói nhà họ An không tốt, thần sắc bình tĩnh như thể đối phương đang thảo luận về chuyện nhà người khác, không hề thở mạnh một chút nào.

"Chờ cô ta ăn đủ khổ ở nhà họ An sẽ biết nhà họ Triệu tốt thế nào, nhà họ An sao so được với nhà họ Triệu..."

"Tính tình của tên Tĩnh Nguyên kia cũng không tốt, sau này nếu hai vợ chồng cãi nhau, anh ta có động thủ đánh người hay không..."

Mắt thấy nhóm người càng nói càng sôi nổi, Cố Chi Nghiên thật sự không nghe được nữa, trực tiếp vòng qua chỗ ngoặt tiến về phía nhóm người đằng trước:

"Thím, các người đang nói cái gì vậy?"

Đương sự bị bàn luận đột nhiên xuất hiện, khiến mấy bà thím đang khua môi múa mép giật nảy mình.

Rất nhanh liền có người phản ứng lại, nhìn hai người trước mặt, vội cười nói:

"Chúng tôi có nói cái gì đâu, tùy tiện tán gẫu ấy mà."

"Đúng vậy, chỉ là nói chuyện phiếm thôi, sao hai người lại ở đây?"

Cố Chi Nghiên cười như không cười, "Nghe được các người nói chuyện liền tới đây chào hỏi, bằng không các người lại muốn nói bậy, làm sao tôi nhẫn nhịn được?"

Cô không chút khách khí mà chỉ trích các bà ấy, ý cười khách sáo trên mặt bọn họ lập tức vỡ vụn, lại nhìn An Tĩnh Nguyên bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh như mưa gió sắp đến, lại nghĩ đến lời đồn anh đánh nhau tàn nhẫn đến mức liều mạng, nhanh chóng giải thích——

"Nào có nói như vậy, các người lãnh chứng khẳng định sẽ sống một cuộc sống tốt."

"Đúng vậy, kết hôn rồi không có sao chạy cái gì, cẩn thận để cho nhà họ Triệu chê cười."

"Lúc này mới kết hôn liền nói ly hôn, là không may mắn, cháu nói có phải hay không?"