Chương 14

----

Đôi môi cô ẩm ướt căng mọng, đôi mắt cô đen long lanh như nước, nhìn vừa đáng thương vừa bất lực, trái cổ của An Tĩnh Nguyên lăn lộn giống như có một cỗ ma lực khiến anh gật đầu, giọng anh khàn khàn:

"Được."

Sự hợp tác của anh làm cho Cố Chi Nghiên vui sướиɠ.

Lúc này cô quay đầu nhìn Triệu Khang Vân:

"Tôi không cần diễn cái gì, hôm nay anh bỏ tôi chọn người khác thì tôi cũng có thể chọn chú rể khác, để dễ bề làm quen, tốt nhất chúng ta gặp nhanh chia nhanh."

Triệu Khang Vân nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt nảy lửa, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cố Chi Nghiên, gả cho loại đoàn ông ngay cả cơm cũng không có mà ăn, cô sẽ phải hối hận, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở cô."

Dứt lời, An Tĩnh Nguyên cười nhạo, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Triệu Khang Vân, "Chuyện nhà họ An không tới lượt anh quan tâm, nếu tôi kết hôn với Chi Nghiên, nhất định tôi sẽ cố gắng cho cô ấy ăn sung mặc sướиɠ."

Anh dừng lại, hạ giọng cất tiếng châm biếm:

"Cho nên, kẻ bội tình bạc nghĩa trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó, anh có thể cút đi không?"

Năm lần bảy lượt bị hạ lệnh đuổi khách, Triệu Khang Vân cũng không còn mặt mũi.

Tình huống hiện tại xét cho cùng cũng là tại anh ta. Mọi người đều trừng mắt nhìn, anh ta chỉ có thể lùi lại từng bước, gằn giọng nói:

"Cố Chi Nghiên, về sau có khổ thì cô tự chịu, cô tự lo thân đi."

Nói xong, anh ta xoay người rời đi, sải bước ra khỏi sân.

Mấy người nhà họ Triệu vừa đi, trong nháy mắt không khí trong sảnh sôi động trở lại, mọi người lại ngồi xuống.

Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ Cố Chi Nghiên vừa ra tay một chiêu như vậy, thật sự là quá táo bạo!

Cố Minh Kiệt nhận ra em gái mình có gì đó không ổn. Nhưng anh ta không thể nói rõ được cái gì không ổn.

Cảm nhận được từ phía xa có ánh mắt khác thường của mọi người, Cố Chi Nghiên theo bản năng quay đầu lại, cô liền thấy đôi mắt đen của An Tĩnh Nguyên đang nhìn mình chằm chằm.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch lên, góc cạnh sắc bén.

Cô nhanh chóng nghĩ đến nụ hôn mạnh bạo của mình, mặt cô nóng bừng.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nếu lúc này cô lộ ra sự rụt rè thì càng xấu hổ hơn.

Vì thế cô đè nén cảm xúc, giả vờ như không có việc gì nhìn vào đôi mắt của người đàn ông,

"Xin lỗi, vừa rồi em cũng không còn cách nào khác nên mới làm như vậy, nếu không, chắc chắn anh ta không đi."

"Không có gì."

An Tĩnh Nguyên cười, đột nhiên anh cúi người ghé vào tai cô nhắc nhở:

"Nhưng mà lần sau có chuyện như thế này thì tốt nhất báo trước cho anh biết."

Khoảng cách của hai người gần sát nhau, hơi thở của người đàn ông phả vào tai, hơi ấm từ từ phả vào cổ, đầy quyến rũ làm trái tim cô rung động.

Cố Chi Nghiên cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, cô hơi lùi về phía sau, nghiêng đầu nhìn anh, trong đầu như bị trói buộc, cô hỏi:

"Còn có lần sau sao?"

An Tĩnh Nguyên trầm ngâm gật đầu, "Có thể chứ, dù sao ngày mai chúng ta phải đi lấy giấy chứng nhận."

Cố Chi Nghiên nghe vậy thì ngẩn người, anh có ý gì chứ?

An Tĩnh Nguyên chậm rãi đứng thẳng lên, anh nhìn cô giống như khúc gỗ đứng im tại chỗ, cười cười, "Cố Chi Nghiên, anh cảm thấy mẹ anh nói đúng."

"Tuy rằng bây giờ chúng ta đang diễn kịch, nhưng ở trong mắt người khác thì chúng ta thật sự kết hôn.

Nếu sau đó anh khiến em phải mang theo của hồi môn về nhà thì anh có khác gì Triệu Khang Vân đâu chứ?"

Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, "Cho nên, anh đổi ý, muốn có một cuộc hôn nhân thật sự."

Từ ngày nhà họ An bị tịch thu gia sản, cuộc sống của nhà họ An như đang trên mây bỗng chốc ngã vào vũng bùn.

Ông nội và cha lần lượt ra đi, mẹ anh thì tinh thần hoảng loạn, từ đó về sau bất cứ ai cũng có thể bắt nạt bọn họ.

An Tĩnh Nguyên từng chống cự lại, những năm tháng đơn độc tự đấu tranh đã làm cho cả người anh toàn là thương tích, thỉnh thoảng khi một đám người bắt nạt anh thì có một cô gái táo bạo xuất hiện, cô dang cánh tay gầy guộc chặn trước mặt, giúp anh vượt lên, cô còn lấy thuốc cho anh.