Chương 25: Học Trò

Cổ Thành Lễ cảm thấy chính mình nói chuyện dường như công phu sư tử ngoạm vậy, nói chuyện thật đòi hỏi. Ai ngờ Cổ Na không có vẻ gì khó xử: “Rồng cần vật liệu cứng rắn mới có thể khắc ra được, trong phòng chứa củi chủ yếu là cây tùng, cháu chỉ có thể lấy nó dùng tạm, chạm khắc ra chắc là sẽ hơi thô ráp, nhưng bác ba cứ yên tâm, thần thái cháu sẽ nắm bắt tốt. “

Thấy Cổ Na chẳng có vẻ gì là nói dối, Cổ Thành Lễ lập tức có hứng thú, mấy anh em Cổ Hành Phong cũng tò mò mà đi theo Cổ Na đến phòng chứa củi chọn gỗ, Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến ở nhà trên vẫn chưa hoàn hồn.

Một lúc sau, Lý Đại Yến không nhịn được nữa bèn hỏi: “Mẹ ơi, tiểu Na hiểu biết nhiều chuyện như vậy, sao dì út lại còn nghĩ quần trong lòng ạ?”

Cổ Thành Nhân vừa nghe Lý Đại Yến nhắc đến em gái thì lập tức trừng mắt nhìn, sợ rằng ông bà cụ sẽ nổi giận.

Ai ngờ bà cụ Cổ nghĩ một chút rồi thở dài: “Em gái con rất trọng tình cảm, nó không có quá nhiều kỳ vọng đối với người đó, bên kia lại có mưu đồ với tiểu Na. Nghĩ lại thì càng nên đẩy tiểu Na ra xa khỏi hố lửa thì hơn.”

Ông cụ Cổ hút một hơi thuốc lá, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng Chương Xuân Hoa cảm thấy lời nói này đã chạm đến trái tim của phụ nữ.

Trong sảnh chính im lặng, nhưng ở phòng chứa củi lại tràn đầy nhiệt huyết, nếu không phải bà cụ Cổ ngăn cản, đồng thời lễ tiết vẫn còn đó, khi thấy Cổ Na ôm một nửa tấm gỗ đã điêu khắc trở lại phòng, Cổ Thành Lễ cũng muốn đi theo vào.

Người khó ngủ nhất đêm nay chính là Cổ Thành Lễ, ông ta nhìn thấy nửa bức điêu khắc đó, quả thật ngoài dự đoán. Tưởng tượng nếu thật sự vì điều này mà bản thân trở thành quản lý, nhà họ Vương sẽ phải nhìn ông cao thêm vài bậc, hàng xóm cũng sẽ không xem thường mà nói rằng ông ta giống như ở rể nữa.

Mà người còn lại không ngủ được chính là bà cụ Cổ. Bà một bên lau nước mắt, một bên lay ông cụ Cổ: “Lời nói của vợ thằng hai đâu phải là không có lý. Ông nói xem cho dù bảo là ly hôn dẫn theo đứa nhỏ trở về, dựa vào bản lĩnh của một mình nó, hai mẹ con còn có thể chết đói sao? Hơn nữa, không phải vẫn còn chúng ta à? Sao lại không chống đỡ được như vậy chứ.”

Trong bóng tối, ông cụ Cổ không mở mắt, nghe vậy thở dài: “Bà cũng đâu phải không biết, trong mấy đứa nó thì con út là đứa có lòng tự tôn mạnh mẽ nhất. Năm đó, nó không để ý đến sự phản đối của chúng ta mà gả ra ngoài đừng nói là người trong làng. Ngay cả ở làng bên cạnh cũng biết chuyện của nó, liệu nó có thể trở về sao?”



Bà cụ Cổ càng nghe thì nước mắt càng chảy nhiều hơn: “Đứa nhỏ ngốc nghếch…”

Sáng sớm hôm sau, sau khi Cổ Na đưa con rồng chạm khắc cho Cổ Thành Lễ đã đợi rất lâu, thì đi vào bếp làm việc. Phụ nữ nhà họ Cổ khen ngợi Cổ Na không ngớt, còn đàn ông nhà họ Cổ thì vây quanh lấy con rồng mãi cho đến khi ăn cơm, thỉnh thoảng còn vươn cổ ra nhìn nó.

Nếu không phải vì bà cụ Cổ ngăn lại, Cổ Thành Lễ cơm cũng sẽ không ăn, trực tiếp ôm đồ vật đến gặp cấp trên.

Cổ Hành Lôi nhìn Cổ Na với ánh mắt long lanh, Lý Đại Yến là người hiểu rõ con trai mình nhất, trong lòng cũng có chút suy nghĩ.

Lúc làm việc, Lý Đại Yến cố ý đổi chỗ sang bên cạnh Cổ Na, nhìn thấy La Đan Đan ở phía sau không chú ý, Lý Đại Yến hơi đỏ mặt nhìn Cổ Na: “Tiểu Na à, bác gái có chuyện muốn hỏi cháu.”

Cổ Na có chút ngạc nhiên. Bác hai của cô từ trước đến nay đều rất thẳng tính, dù là nói về vấn đề gì, bà cũng rất tùy tiện, tính cách này cùng với Cổ Hành Lôi rất giống nhau. Đây là lần đầu tiên cô thấy bà đỏ mặt nói chuyện như thế. “Bác hai cứ hỏi ạ.”

“Khụ khụ, bác chỉ muốn hỏi, kỹ thuật kia của cháu có thể nhận học trò không?”

Cổ Na sửng sốt, cô thật sự chưa từng nghĩ đến việc thu nhận học trò, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Đại Yến, cho dù ngốc đến mấy thì cô cũng hiểu được dụng ý. Thật ra cô cũng chẳng cảm thấy đây là việc gì lớn lao cả, nhưng nghĩ đến thái độ đối nhân xử thế của bà cụ Cổ, cô không lập tức bằng lòng mà thẳng thắn nói: “Cháu sẽ đi hỏi bà ngoại, nếu được, cả ba anh họ đều có thể theo cháu học hỏi.”

Lý Đại Yến xúc động đến mức không biết phải nói gì, chuyện này đối với Cổ Na sẽ có chút thiệt thòi, bà suy nghĩ mặc kệ chuyện này có được hay không thì cũng phải đối xử với đứa cháu gái này tốt một chút.

Chương Xuân Hoa cũng có suy nghĩ như vậy, chẳng qua từ trước đến nay da mặt bà mỏng, cảm thấy rất xấu hổ nếu đi hỏi Cổ Na.