Chương 5

Đứa nhỏ thích ăn, Dương Vọng Thu cầm thịt đi cho hai anh trai xem, Từ Dao cũng định vào phòng, lại bị Dương Thủ Xuân ngăn ở cửa.

"Nơi này không hoan nghênh em, không cho em đi vào." Dương Thủ Xuân nghiêm mặt, làm ra bộ dáng rất hung dữ, cậu mới không muốn ở cùng con gái mẹ kế. Chỉ là cậu vừa nói xong, đã nhìn thấy ánh mắt to của Từ Dao nổi lên một tầng hơi nước, nhất thời có hơi hoảng hốt.

"Em biết rồi anh trai." Từ Dao xoay người, còn quay đầu lại nhìn vài lần, uất ức, bị thương, trong ánh mắt cô bé đan xen mà trào ra.

Trong nháy mắt, Dương Thủ Xuân muốn gọi Từ Dao lại, bảo cô bé đừng đi.

Nhưng cậu chỉ hơi hơi giơ tay lên, chờ sau khi nhìn không thấy Từ Dao, cảm giác áy náy mãnh liệt dâng lên, không nhịn được nghi ngờ mình, có phải quá đáng quá hay không.

Dương Vọng Thu ăn vụng một miếng thịt, béo đến mức đầy mỡ, ăn đến bên miệng thì còn dính nước canh, gọi anh cả rồi nói, "Anh cả, mau tới đây, thịt này rất ngon, ba chúng ta kết hôn cũng rất tốt, ít nhất chúng ta có thịt ăn. Giá như mỗi ngày cha đều có thể kết hôn!”

"Ôi chao, anh cả sao lại vỗ đầu em?

"Bà nội đã nói, em là bị anh vỗ tới ngốc, anh sau này không được đánh vào đầu em!"

"Ăn còn không bịt được miệng em?" Dương Thủ Xuân đảo một ánh mắt qua, Dương Vọng Thu lập tức câm miệng.

Mà Dương Thủ Xuân ngồi xuống, lại không nhịn được nghĩ đến Từ Dao.

Mẹ kiếp, tại sao cậu lại hung dữ như vậy với một cô bé?

Nhưng không hung dữ chút, cô bé cho rằng cậu rất dễ nói chuyện, vậy thì làm sao bây giờ?



Dương Thủ Xuân rất phiền não, cũng rất rối rắm.

Từ Dao ở bên kia, lại ngồi lên bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.

Đi tới thập niên bảy mươi được nửa tháng, đây là lần thứ hai cô bé ăn thịt, tuy rằng trong thịt không có gia vị gì, còn hơi ngấy, nhưng tốt xấu gì cũng là thịt!

Cô bé ăn hai bát cơm lớn.

Ăn no uống đủ, Từ Dao ngoan ngoãn ngồi sang một bên, vốn định chờ mẹ cô đưa khách trở về, lại nhìn thấy một bà nội đầu đầy tóc bạc đi tới, cô bé nhận ra đối phương, sợ hãi hô một câu, "Bà nội.”

Yến tiệc tan gần hết, con trai và con dâu ở cửa tiễn khách, Diêu Hồng nhìn thấy Từ Dao ngồi một mình, ngoan ngoãn làm cho người ta đau lòng, nên đi tới.

Bản thân bà không có cháu gái, nhìn Từ Dao ngoan ngoãn như thế, trong lòng có thêm chút hảo cảm, "Dao Dao ăn no chưa, bà nội còn có kẹo, đều cho cháu.”

Từ Dao nhìn mấy viên kẹo trong tay, cô bé cũng không đói, nhưng kẹp trưởng bối cho, là ý tốt của trưởng bối, cô bé lập tức cười nói cảm ơn.

"Bà nội, các anh trai cũng có sao?" Từ Dao đột nhiên hỏi.

Diêu Hồng sửng sốt một hồi, lại không nghĩ tới Từ Dao sẽ hỏi như vậy, đầu năm nay kẹo cũng khó có được như thịt, bà có cho các cháu trai lại khác, nhưng nói thật, ban đầu bà không nghĩ tới Từ Dao.

"Nếu bọn họ không có, những thứ này cháu có thể chia cho bọn họ." Từ Dao sống thêm một đời, biết bà lão đều thích đứa nhỏ hiểu chuyện. Cô bé đến một hoàn cảnh mới, sẵn sàng thể hiện mặt tốt trước, nếu đối phương không nói lý lẽ, cô bé sẽ thay đổi cách ở chung.

Diêu Hồng nghe Từ Dao còn muốn chia đường cho các anh trai, tâm cũng muốn tan, nếu là ba đứa cháu trai của bà, đừng cướp đã là không tệ.

Vẫn là cô gái tốt, cô gái thân mật!



"Không cần, các anh trai cũng có." Diêu Hồng nắm tay Từ Dao, tay cô bé rất mềm, bà không dám dùng sức quá, "Đi, bà nội dẫn cháu xem phòng mới.”

Dương gia có ba gian rưỡi phòng, vợ chồng Dương Lập Liêm một gian, anh em Dương Thủ Xuân chen chúc một gian, Từ Dao cũng chỉ có thể ở với Diêu Hồng.

Trong phòng có hai giường, tủ quần áo lớn và bàn làm việc, phần còn lại là hai lối đi hẹp. Chăn ga trải giường đều là mới trải, Diêu Hồng bảo Từ Dao ngồi lên thử xem.

Từ Dao có hơi thẹn thùng, lúc do dự, Diêu Hồng dắt cô bé đi qua.

“Thế nào, có thể không?"

Cùng Từ Dao nói chuyện, Diêu Hồng không tự chủ được mà buông giọng, "Nếu có gì không thoải mái, thì nói với bà nội, sau này nơi này chính là nhà mới của cháu.”

"Đều rất tốt."

So với chăn bông vốn dĩ bị hở và cứng ngắc, chăn này sáng ngời, cũng rất mềm mại, điều kiện tốt hơn không biết bao nhiêu. Hơn nữa bà nội hiện tại nhìn rất tốt, cô bé cũng rất thích.

Về phần ba anh trai, vừa rồi đối mặt một người, đứa nhỏ mà, càng dễ ứng phó.

Trong sân Diêu Hồng còn có việc bận, để Từ Dao tự mình ngồi chơi.

Chờ Diêu Hồng vừa đi, Từ Mỹ Trân mặt đầy vẻ hồng đào đi vào, ngồi ở bên cạnh Từ Dao.

Từ Mỹ Trân nói với con gái, "Dao Dao, vừa rồi chú Dương nói với mẹ, thủ tục nhập học của con, anh ấy đã làm xong cho con rồi.”