Chương 19: Thật Sự Nhìn Chằm Chằm Luôn

Trước đó cô chắc chắn rất ngại nói chuyện này với Tiết Anh Phúc, càng đừng nói là học cùng, cửa phòng học cô còn ngại tiến vào. Nhưng bây giờ đã khác xưa, trong lòng cô đè nặng cơn ác mộng to lớn có khả năng thành hiện thực bất cứ lúc nào ấy, xấu hổ ngại ngùng gì đó đều gạt sang một bên hết đi.

Tiết Anh Phúc nghe được mà trực tiếp ngây người, sao vợ của Minh Dực lại biến thành thế này? Hôm qua ông ta còn nghe người ta nói cô đi tới đội sản xuất gọi điện cho Tiết Minh Dực đòi máy may, lại vì con trai trốn học mà ở nhà đánh con chửi mẹ chồng, sáng nay lại trực tiếp cõng con đi học.

Ngoại trừ mình cô không cần ra đồng có chồng nuôi ra, thì ai còn có phúc khí này nữa?

Tuy rằng trong lòng thấy sai nhưng ngoài mặt ông ta vẫn rất ôn hòa, còn khen Lâm Tô Diệp coi trọng việc học của các con: “Phụ huynh khác cũng không coi trọng như cháu đâu.”

Lâm Tô Diệp cũng không nghĩ ngợi xem ông ta khen ngợi hay là đang chế nhạo cô, trong lòng cô đều là các con của mình nào còn quan tâm đến người khác.

Cô cười đáp: “Chú, cháu ngồi ở phía cuối phòng học, ngoại trừ trông con ra, tự cháu cũng có thể học được vài chữ.”

Tiết Anh Phúc nhìn Toa Toa mà có hơi khó xử, bé gái này ngược lại xinh đẹp, trắng trẻo giống như cục bột, nhưng con bé còn nhỏ như vậy có thể ngồi yên được sao? Xem ra mẹ chồng cô thật sự tức giận, không chịu trông cháu cho rồi.

Lâm Tô Diệp kiên trì, biết Tiết Anh Phúc cũng không gây khó dễ cho cô, dù sao cũng phải nể mặt Tiết Minh Dực.

Ông ta dẫn Lâm Tô Diệp đi qua nói với các giáo viên một tiếng.

Trường tiểu học Đại Dương Loan quy mô lớn giáo viên nhiều, không giống trường tiểu học ở đại đội khác một giáo viên dạy toàn bộ giáo trình của hai, ba lớp, mà là có từ lớp một đến lớp sáu, giáo viên cũng chia môn.



Lớp một, hai và ba cùng một tổ giáo viên, có giáo viên ngữ văn, số học và mỹ thuật, âm nhạc, thể dục, tổng cộng là bốn người.

Phần lớn giáo viên đều rất vui vẻ, còn khen Lâm Tô Diệp ủng hộ sự nghiệp giáo dục. Chỉ có giáo viên ngữ văn Hồ Quế Châu là không vui, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp, nhíu mày: “Hiệu trường, thế này không hợp quy tắc, nào có đạo lý đi học còn có phụ huynh trong lớp.”

Tiết Anh Phúc: “Không sao, đây là mẹ của Tiết Viễn Chinh và Tiết Bàng Bạc, cô ấy sợ hai đứa nhỏ trốn học thôi.”

Hồ Quế Châu bĩu môi, nói với Lâm Tô Diệp: “Con không chịu học thì đừng có ép, người sao mệnh vậy, nó không thích học cô ép nó học cũng không có tác dụng gì cả, trâu không uống nước cứ cưỡng ép ấn đầu, nó có thể nghe cô được sao?” Cô ta quay đầu tìm kiếm sự đồng tình của giáo viên nam dạy toán: “Thầy Trương, anh nói xem?”

Thầy Trương lại không tham gia, anh ta có hơi kiêng dè Hồ Quế Châu, người phụ nữ này ỷ vào có chút thủ đoạn, năm ngoái cũng không ít lần dán áp phích chữ to, báo cáo người ta, trường học có hai giáo viên bị cô ta đuổi đi, một người bị đấu tố một người bị bắt.

Đắc tội với cô ta không có lợi ích.

Lâm Tô Diệp cảm thấy cô ta nói chuyện có hơi chói tai, câu người sao mệnh vậy đó đâm trúng tâm bệnh của cô, nhưng cô chỉ muốn khiến các con nghịch thiên cải mệnh nên đành phải khác thôi.

Từ nhỏ cô đã tôn trọng giáo viên, bây giờ lại càng không dám đắc tội với giáo viên, chỉ cười đáp: “Cô Hồ, đã rước thêm phiền phức cho cô rồi, là như vậy, cha đám trẻ ở bộ đội quanh năm không về nhà, ông nội đã đi từ năm ngoái, nhà này không có đàn ông quản giáo nên hai đứa trẻ có hơi bướng.”

Đương nhiên Hồ Quế Châu biết cha của Đại Quân và Tiểu Lĩnh là Tiết Minh Dực và là đoàn trưởng, cô ta cố tình làm khó một chút để Lâm Tô Diệp biết mình dễ nói chuyện, phải biết ơn ghi nhớ phần tình này.

Cô ta lập tức cười rất nhiệt tình: “Chị dâu, được thôi, cô đi theo tôi nào.”



Lâm Tô Diệp vừa tiến vào phòng học đã thu hút sự vây xem của đám trẻ con, thật ra là do cô và Toa Toa quá bắt mắt.

Phụ nữ nông thôn thường có làn da thô ráp, dáng người biến đổi, nhưng cô trong trắng lộ hồng, trắng nõn sạch sẽ, dáng người vô cùng duyên dáng, con gái thì yêu kiều như cục bột, nhìn vào vô cùng đẹp.

Đám trẻ cũng thích nhìn người đẹp.

“Oa, đây là mẹ và em gái của Tiết Viễn Chinh và Tiết Bàng Bạc, bọn họ đẹp quá trời!”

“Giống Tiết Viễn Chinh, không giống Tiết Bàng Bạc, Tiết Bàng Bạc là nhặt được.”

“Đúng đó, Tiết Bàng Bạc đen như vậy cơ mà.”

Tiểu Lĩnh trắng hơn bọn trẻ nhưng so với Đại Quân và Toa Toa thì rõ ràng đen hơn không ít.

Cậu bé nghe được cũng rất buồn bực.

Mẹ ơi, chiêu này cũng tàn nhẫn quá rồi đây, thật sự tới nhìn chằm chằm luôn!

Mông của cậu bé đau kinh khủng nên không dám ngồi lâu, nhưng thấy Đại Quân ngồi ở nơi đó yên tĩnh như thể cái mông chưa từng xảy ra chuyện gì, cậu bé cũng đành cắn răng ngồi xuống.