Chương 10: Khóc

Cậu bé làm bạn với đám vô tích sự gì đó hại Toa Toa, còn cứ nhất định đòi bảo vệ nữ chính gì đó, lại hại cả anh cả.

Nữ chính người ta và nam chính anh đuổi em chạy, chia tay làm hòa xảy ra mâu thuẫn, nam chính ném nữ chính ở bên đường, tự nữ chính ôm mặt chạy tới nơi hẻo lánh, một đứa thiếu tâm nhãn như con đi quan tâm làm gì?

Kết quả gặp phải mấy tên lưu manh côn đồ trêu chọc nữ chính, con thích thể hiện lấy một địch năm, kết quả bị người ta đánh chết.

Cho dù cậu bé vì cứu người đáng được tuyên dương, nhưng ở trong mắt mẹ ruột, người khác nào có quan trọng bằng con của mình?

Lâm Tô Diệp càng nghĩ càng đau lòng, trái tim thắt lại như bị người bóp nát.

Cô ép con trai nhỏ tụt quần xuống, muốn đánh mạnh vào mông cậu bé.

Bà Tiết nôn nóng, lập tức nói: “Tôi cho cô hai đồng.”

Lâm Tô Diệp lập tức nổi giận, áp lực mà cơn ác mộng mang tới và kết cục bi thảm của đám trẻ khiến cô đau lòng khó chịu được, cô cũng mặc kệ xấu hổ và ngại ngùng mà quát lên với vẻ sụp đổ: “Bà đang làm cái gì thế hả? Bà chỉ biết chiều hư bọn trẻ thôi, phạm lỗi cũng chiều, đợi bọn nó học xấu rồi mới khóc thì có ích gì?”

Sau khi hai đứa cháu trai lần lượt xảy ra chuyện, bà nội cũng không chịu nổi đả kích, cả ngày khóc lóc, bệnh không dậy nổi rồi cũng qua đời.

Bà Tiết bị cô dọa sợ, xưa nay đứa con dâu yếu đuối này nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, ngoại trừ lúc quát Tiểu Lĩnh ra thì rất ít khi lớn tiếng. Vậy mà lúc này lại quát bà ta như bị điên, trong lúc nhất thời bà ta không dám mắng lại mà hơi co rúm người lại, lùi về sau một bước trong sự sợ hãi.



Hốc mắt của Lâm Tô Diệp đỏ lên như bị ớt hun, giơ tay quất vào mông Tiểu Lĩnh: “Hôm nay mẹ đánh đau con, khi còn trốn học nữa thì nghĩ đến cái mông xem có đau không, còn dám trốn học không?”

“Chát” một tiếng vang giòn, Tiểu Lĩnh đau đến co rúm người lại nhưng lại cắn tay áo không rên tiếng nào.

Cậu bé là một đứa trẻ quật cường, trước khi bị đánh cậu bé còn mặt dày làm phiền, nhưng khi thật sự bị đánh rồi ngược lại cũng không hé răng.

Ai kêu đau người thì người đó không phải đàn ông!

Tiểu Lĩnh nghịch ngợm, mùa hè chỉ mặc qυầи ɭóŧ để trần cả người chạy khắp nơi, phơi nắng đến mức trên người đều là màu lúa mạch, chỉ có mỗi cái mông nhỏ là trắng nõn.

Cành mận gai quất xuống, làn da mềm mại lập tức nổi lên một vệt ngang đỏ lòm.

Bà Tiết đau lòng không chịu được, bổ nhào tới ôm eo Lâm Tô Diệp: “Vợ Minh Dực, mẹ xin con, con đừng đánh cháu trai lớn của mẹ, tim mẹ không thể chịu nổi sự kí©h thí©ɧ này đâu. Con muốn đánh thì con đánh mẹ, đánh mẹ đây này, là mẹ không tốt, mẹ không quản tốt bọn trẻ, là do cha chồng con chết sớm quá, không ai quản tụi nhỏ, ông trời ơi, tôi đau lòng chết mất…”

Bà ta kéo tay Lâm Tô Diệp đánh mình.

Lâm Tô Diệp đẩy bà ta: “Mẹ đừng rước thêm phiền phức nữa!”

Bà Tiết không kéo được Lâm Tô Diệp ra mới ngồi trên đất vỗ đùi gào khóc.

Lâm Tô Diệp nghe mẹ chồng la lối khóc lóc ở đó mà trong lòng nhạt thếch. Bà Tiết đã từng này tuổi rồi, xưa nay đều cần thể diện tốt, chỉ có vì cháu trai mới khóc lóc om sòm như vậy.



Cô lại nhìn vệt đỏ trên mông Tiểu Lĩnh, nghĩ đến Tiểu Lĩnh mười tám tuổi trong mơ lớn lên anh tuấn đẹp trai như vậy, con trai nhỏ cao lớn mạnh mẽ như thế kết quả lại bị mấy tên du côn trẻ trâu đánh chết, trái tim của người mẹ ruột này như cô thật sự sắp vỡ nát mất.

Cô cũng không đánh nổi nửa, ném cành mận gai, quay người đi vào phòng đóng cửa lại rồi úp mặt vào chăn khóc đến đau lòng.

Cô thật sự rất sợ cơn ác mộng thành hiện thực.

Cô không có bản lĩnh gì, ngoại trừ nhìn chằm chằm vào các con rồi ngăn cản khi tụi nhỏ phạm lỗi sai ra thì cô không biết phải làm thế nào mới tốt hơn.

Cho dù lời dẫn truyện nói đây là số mệnh đã định trước nhưng cô cũng không muốn chấp nhận, cô muốn cho các con có tương lai, cả nhà sống một cuộc sống tốt đẹp!

Cô thật sự muốn nghịch thiên cải mệnh!

Lâm Tô Diệp khóc một lúc trút hết cảm xúc tiêu cực ra ngoài, cô bình ổn cảm xúc lại, trái tim rơi về bụng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, có thể bình tĩnh nghĩ kỹ xem sau này nên làm thế nào.

May mà tất cả chuyện này vẫn chưa xảy ra, mình chưa chết đuối và các con vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Tất cả vẫn còn kịp, chắc chắn vẫn kịp, cho dù cô có liều mạng cũng phải bảo vệ các con mình cẩn thận.

Cô đứng dậy chải đầu và chỉnh sửa quần áo, rồi lại cầm phấn phủ dưới mắt tránh cho bị người khác nhìn ra chuyện cười.