Lúc này trăng sáng còn chưa có đi ra, chỉ có bầu trời đầy sao lập lòe lóng lánh, trong gió đêm có ve kêu ếch gọi, hết sức thích ý.
Quên con muỗi đáng ghét kia.
Bước chân Hàn Thanh Tùng rất lớn, ra khỏi cửa viện cô liền theo không kịp, anh cũng không ý đợi cô, sải bước đi ở phía trước, lập tức không thấy!
Lâm Lam vốn là còn muốn thừa dịp bóng đêm rất đẹp cùng anh nói một chút nhân sinh, kết quả...... Thật là mất công có một bầu trời sao tốt như vậy a.
Chờ lúc tới nhà nhỏ, Lâm Lam đã thở hồng hộc, không khỏi oán giận, “Anh không thể đi chậm một chút sao?”
Hàn Thanh Tùng kinh ngạc nói: “Em muốn tới tại sao không nói?”
Lâm Lam:......
“Không phải là anh bảo em đi cùng sao?” Thật cạn lời với người đàn ông này.
Hàn Thanh Tùng: “Anh tới dọn dẹp, bẩn lắm.”
Thôi, cô cũng không muốn nói đạo lý gì với anh, cô cảm giác người đàn ông này thật không biết nói chuyện, cũng không biết là trời sanh như vậy, hay là không biết biểu đạt ý mình.
Hàn Thanh Tùng đốt ngọn đèn đặt ở trong nhà,trong lòng anh đã sớm biết rõ, nơi này như thế nào, nơi đó như thế nào.
Lâm Lam nhìn một vòng, thấy anh không nói chuyện, chính mình ngó đông ngó tây xem một chút, nơi này chuẩn bị nơi đó loay hoay một chút.
Lâm Lam: “Anh nói đi” nói thầm trong lòng đâu có gì tốt.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô: “Em muốn nghe?”
“Nhà tôi ở, tôi dĩ nhiên muốn nghe.”
Đàn ông nhà các anh, không, đàn ông cả thôn các anh, có phải là không có thói quen thương lượng với vợ không?
Đây rõ ràng là vấn đề của cả nhà, làm sao chỉ có một mình anh lẩm bẩm làm một mình vậy chứ?
Đúng là tác phong của đàn ông địa phương trước sau như một, không có chuyện thương lượng cùng với vợ.
Hàn Thanh Tùng không có ngờ tới cô muốn nghe cái này, mới cùng cô nói nóc nhà làm trống gác, trước dùng cành mận gai làm khung, sau đó dùng chiếu hoặc là cái gì để lợp lên. Mặt tường vây quanh kháng cũng phải xử lý một chút, nếu không, khi bị ướt sẽ làm rụng mặt tường, khi có điều kiện cũng dùng nan tre đính lên là được, đẹp mắt còn sạch sẻ.
“Có loại vải đay, mùa hè che cửa sổ, gió lùa muỗi còn không vào được, còn có thể làm màn.”
Nghe anh nói muỗi, Lâm Lam theo bản năng gãi gãi vết cắn trên cổ, con muỗi thật con mẹ nó ác như bà Hàn vậy, o o không yêu, tới lúc này vẫn còn ngứa.
Nếu là có màn, vậy cũng tốt.
Nhà ông hàn có hai cái màn, đều cho cô út chú út, màn nhà bác cả và bác hai là của hồi môn nhà người ta, nhà mẹ nguyên chủ đẻ nghèo muốn chết, lúc ấy của hồi môn một chút cũng không có, tất nhiên không có màn.
Chẳng những một chút đồ cưới không có, ngay cả quần áo cũng là mặc của nhà ông hàn, thực quá khó coi.
Đây cũng một trong những nguyên nhân bà Hàn cùng Chị dâu Hai không nhìn trọng nguyên chủ.
Sau đó Nguyên chủ cũng có một cái màn, là Hàn Thanh Tùng đem từ trong bộ đội lặng lẽ cho cô.
Nhưng mà nguyên chủ vì cùng chị ba nhà mình ganh đua so sánh, cầm cho nhà mẹ đẻ để giành vinh quang, cho nên mình và hài tử ngược lại không có dùng, hàng năm cũng bị cắn được một thân muỗi đốt.
“Rất tốt.” Lâm Lam thật cao hứng.
Hàn Thanh Tùng liền không nói nữa.
Nhà nhỏ, mặc dù không có để đồ dùng trong nhà nhưng cũng không rộng lắm, ngọn đèn mờ ảo, cô nam quả nữ, Lâm Lam cảm thấy có chút khẩn trương.
Cô vội vàng tìm đề tài, “Cái kia, anh thật muốn chuyển nghề?”
Hàn Thanh Tùng quay đầu nhìn cô, ánh mắt tối như mực giống như động không đáy làm cho lòng người hốt hoảng, “Không phải là em muốn anh chuyển nghề sao?”
Lâm Lam nuốt nước miếng, đúng, là tôi là tôi, vẫn là tôi! Tôi thay nguyên chủ cõng nồi!
“Cái kia, có thể không chuyển nghề không? Hiện tại em cảm thấy...... Theo quân cũng rất tốt.” Giọng cô có chút trống rỗng, dù sao ban đầu nguyên chủ quấy trời quấy đất, không tiếc lấy cái chết bức bách, chính là muốn Hàn Thanh Tùng chuyển nghề trở lại, như vậy mới có thể ngăn chặn Hàn Thanh Tùng bỏ cô để treo cành cao.
“Muộn rồi.” Hàn Thanh Tùng nói.
Trong lòng Lâm Lam căng thẳng, không phải anh trách cô chứ, nhưng mà nghe giọng nói anh rất bình thản, không giống đang tức giận oán trách, dựa theo nội dung vở kịch anh là nản lòng thoái chí, như vậy đây là tiếc nuối sao?
“Làm sao lại muộn? Không phải còn không có nộp đơn xin à? Lãnh đạo bảo suy nghĩ một chút, anh......” Không đợi nói xong, Lâm Lam cắn đầu lưỡi của mình, mình một khi gấp gáp liền hồ đồ, làm sao đem nội dung vở kịch nói ra?
Đều do khí thế của anh ta quá mạnh mẽ, làm cho người ta cảm giác bị áp bách quá lớn.
Cô áp lực rất lớn a.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú tìm tòi nghiên cứu.
Lâm Lam ho khan một tiếng, “Cái kia, anh không có nói chết với bà Hàn, đó chính là còn có thương lượng đúng không?”
Dựa theo tác phong của Hàn Thanh Tùng, nếu quả thật chuyển nghề, anh hẳn sẽ nói được quyết đoán lưu loát, thái độ này rõ ràng chính là có thể suy nghĩ lại.
Hàn Thanh Tùng càng thêm kinh ngạc, cô lúc nào lại người khác vậy?
“Theo quân mà nói…, em không sợ?”
Lâm Lam: “Sợ cái gì?” Ở nhà cô mới sợ đi, sợ không nhịn được đem bà Hàn quất chết!
Hàn Thanh Tùng chưa nói, nhưng kéo kéo khóe môi, nhìn thế nào cũng giống mang theo mỉa mai.
Lâm Lam thoáng cái ý thức được tại sao, nguyên chủ sợ anh bỏ vợ cưới người khác a.
Mình dĩ nhiên không sợ, ly hôn nha, có cái gì phải sợ, ly hôn mới đúng, tốt nhất an bài công việc cho cô, cô có thể......
Cô đang mộng đẹp đâu, đột nhiên trước mắt tối sầm, Hàn Thanh Tùng ở trước mặt cô.
Khoảng cách có chút gần, dương khí nồng đậm trên người anh đập vào mặt mang theo khí thế bức người, làm cho cô có chút chịu không nổi, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, “Có lời gì từ từ nói a, đừng kích động.”
Tiếng nói của Hàn Thanh Tùng trầm thấp, “Em thấy tôi kích động bao giờ?”
Thật đúng là không có.
Cho dù”cô” len lén ôm Tam Vượng chạy đi bộ đội tố cáo, ở trong đại viện bộ đội hồ nháo càn quấy, nghi thần nghi quỷ bắt hồ ly tinh, truyền khắp toàn quân anh cũng mỉm cười ôn tồn cùng cô nói chuyện, một chút cũng không kích động, càng không có đánh cô mắng cô, thậm chí trách cứ cũng không có.
Nói như vậy, mặc dù anh thoạt nhìn lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng thật ra thì anh đối với người rất ôn hòa, không giống một số đàn ông nhìn hòa khí, kết quả không phải là mắng chính là đánh vợ.
“Ha hả.” cô cười khan.
Mình khí thế quá yếu, muốn hòa nhau, không thể bị anh ngăn chặn.
Nàng hắng giọng một cái, “Đây còn không phải là anh có chỗ làm không đúng, nếu anh làm đúng chỗ, cho tôi chút cảm giác an toàn, tôi còn có thể......”
“Cái gì gọi là chỗ, cho em cảm giác an toàn?” ánh mắt Hàn Thanh Tùng sâu kín nhìn cô.
Anh vốn mày rậm mắt sâu, ít nói ít cười, thời điểm nhìn người kèm theo uy nghiêm, lúc này ánh mắt lại càng lạnh túc bức người.
Lâm Lam không dám nhìn thẳng anh “Anh nhìn a, trong bộ đội các anh nhiều văn công nữ binh xinh đẹp như vậy, còn có nữ hộ sĩ bác sĩ nữ xinh đẹp trong bệnh viện bộ đội, nghe nói thật nhiều người có ý với anh, còn nữa anh cũng không có bảo đảm khẳng định theo em sống cả đời......”
“Anh nói rồi, một cô gái sanh con dưỡng cái cho Hàn Thanh Tùng, bất kể em có sai lầm gì, tôi cũng sẽ bảo vệ em cả đời. Em không nhớ rõ sao?”
Lâm Lam suy nghĩ một chút, lời này đã từng nói, nhưng mà nguyên chủ không nhớ đúng, hơn nữa nguyên chủ xuyên tạc thành bảo vệ cả đời là hắn chột dạ, là bảo đảm ly hôn sau này cũng sẽ bảo vệ cô, dĩ nhiên cô không chịu.
Nguyên chủ có một đặc điểm, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, lâm vào bế tắc thì không đi ra được, bất kể anh nói gì, cô đều nhận định anh lớn lên đẹp mắt có tiền đồ, trong bộ đội vô số nữ nhân xinh đẹp cần anh. Cô nghe nói có con gái cán bộ nhìn trúng Hàn Thanh Tùng, có thể sẽ muốn Hàn Thanh Tùng ly hôn vân vân.
Lâm Lam cảm giác mình còn có thể giãy dụa tiếp, “Cái vấn đề này em không nhớ rõ, có sai. Nhưng anh không biết tình huống trong nhà, em với bà Hàn có xung đột, cũng không thể trách em toàn bộ. Em ở nhà nuôi năm đứa con, dĩ nhiên muốn trên tay có mấy đồng tiền, bình thường mua chút gì cho con.”
“Anh trách em sao?” Hàn Thanh Tùng càng phát ra nghi ngờ.
Nhìn vô tội như vậy, Lâm Lam lại bắt đầu tự mình kiểm điểm, anh thật đúng là không trách qua. Lần này bà Hàn và Chị dâu Hai tố cáo, anh lại không có vừa nghe liền tin, cũng không có chỉ trích cô một câu nào.
Phải nói trước kia, dường như cũng không có chỉ trích nguyên chủ.
Nhưng mà tính thời gian kết hôn, anh hai ba năm trở lại một lần đúng không? Nhiều lắm ở nhà năm ngày, thời điểm ít thì chỉ qua đêm, có thể biết cái gì mới là lạ chứ.
Lâm Lam còn lấy làm kỳ quái, tiếp xúc mấy lần có hạn như vậy, đoán chừng cũng không có năm lần, bọn họ lại còn có năm hài tử, thật...... Thật bách phát bách trúng rồi.
Cô không cam lòng thất bại, nếu là hiệp thứ nhất mình liền bại, vậy sau này không phải bị anh đè ép a.
“Dù sao chính là anh không đúng, anh đem tiền trợ cấp cho bọn họ, tại sao em và bọn nhỏ một đồng cũng không được chia hả? Bọn nhỏ không cần đi học sao? Sau này không cần để dành tiền cưới vợ hả?” Lâm Lam ném ra đòn sát thủ.
“Em muốn lĩnh tiền, sau này không phải đã tăng thêm tên của em sao? Một người một nửa?”
Một vài lần anh đi biên cảnh Trung Ấn thi hành nhiệm vụ, vì cứu tiểu đội mình thân chịu trọng thương. Anh trở lại bệnh viện quân khu tỉnh thành dưỡng thương, nhận được điện thoại của Lục Cẩm Tú. Anh nói phát vài phong điện báo cho trong nhà, vợ ở nhà làm ầm ĩ muốn tiền, nếu không liền nhảy sông tự vận tìm chết. Cho nên anh bảo Lục Cẩm Tú nói với đội hậu cần, gửi hai phần, nhưng sau đó đội hậu cần ngại phiền, trực tiếp một phong thư gửi tiền điền tên hai người, như vậy cũng có thể mỗi người một nửa.
“Anh đã nói, nhưng bà Hàn lại không cho tôi a.”
Tiền gửi tới, cũng là bà Hàn đi lấy. Nguyên chủ mặc dù muốn lấy tiền, nhưng cô không dám cùng bà Hàn chống lại, chỉ muốn thông qua làm ầm ĩ, náo loạn, sau đó để bà Hàn chủ động đem tiền cho cô. Bà Hàn làm sao mà có lòng tốt đến vậy?
Hàn Thanh Tùng nhìn cô, mặc dù không nói chuyện, nhưng Lâm Lam tự động hiểu được:làm sao lần này em đi lấy?
Má ơi, lúc trước cô còn nói Hàn Thanh Tùng tình thương thấp, ngu ngốc, làm sao từng bước đều ở đây chờ cô chứ?
Trước kia nguyên chủ không nói đạo lý, không biết, nếu hiện tại cô nói đạo lý, lại......
“Anh nói anh khi dễ phụ nữ có ý nghĩa à.” Lâm Lam quyết định ăn quịt, “Vốn chính là anh không đúng, cộng thêm tên của em, tại sao không trực tiếp gửi hai phần, một người lấy một phần không phải tốt à? Hai vợ chồng còn nói đạo lý? Thắng cũng không thấy được vinh quang.”
Cô vì vãn hồi mặt mũi, hừ một tiếng, xoay người rời đi, không muốn lý luận với anh.
Hàn Thanh Tùng: “......”
Lâm Lam đi ra ngoài, còn đυ.ng phải bọn nhỏ ra ngoài bắt rùa.
Tam Vượng đi theo Đại Vượng chạy lung tung, Lâm Lam la không được.
“Mẹ, con và anh cả đi nhà Trụ Tử ngủ, mẹ không cần nhớ chúng con.”
Mẹ già mới không lạ gì nhớ mấy thằng nhóc quậy phá chúng mày!
Lâm Lam thở phì phò về nhà, Tiểu Vượng đã ôm cái khăn mặt rách ngủ.
Vẻ mặt Mạch Tuệ ủy khuất, “Mẹ, người nào đem mao mao của Tiểu Vượng ném mất vậy, vừa mới khóc đến kinh thiên động địa, còn nói người nào gϊếŧ mao mao của em ấy rồi, tìm được mới bằng lòng ngủ.”
Lâm Lam:...... mấy đứa không thể yên tĩnh một chút à.
Mao mao chính là một cái khăn mặt rách, rách đến độ nhìn không ra màu sắc hoa văn, một lổ rồi một lổ, tràn đầy mụn vá.
Đó là mao mao của Tiểu Vượng, ngủ trưa ngủ tối nếu như không có mẹ dụ dỗ, thì nhất
định phải có mao mao.
Điển hình sở thích yêu đồ vật.
Lâm Lam không can thiệp nhiều, dù sao lớn là tốt.
Ai biết Hàn Thanh Tùng không biết chuyện nay, hôm nay rửa tay trước cơm tối, lúc trở về phòng thấy, cho là khăn lau, cầm đi giặt đặt ở trên bệ cửa sổ bên ngoài.
Anh vốn chịu khó, nhưng Lâm Lam đang giận lại mặc kệ anh, mặc dù có năm đứa con, nhưng tính cách một đứa cũng không hiểu rõ!
Nhưng theo lý trí mà nói, anh làm lính bên ngoài nhiều năm như vậy, vào sanh ra tử không biết bao nhiêu lần, thử nghĩ xem cũng có thể hiểu. Làm người hiện đại có lý trí, cô vẫn vô cùng tôn trọng quân nhân.
Chỉ là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, không làm gia thuộc quân nhân nên chua xót kia cũng chỉ có tự mình biết.
Chờ Hàn Thanh Tùng trở lại, đi vào phòng cùng bà Hàn nói mấy câu, bà Hàn chán ốm, nhìn việc muốn chuyển nghề là ván đã đóng thuyền, mà anh không hề chịu dụ dỗ bà, bà tức giận đến đau đầu nằm ngủ thật sớm.
Hàn Thanh Tùng trở lại trong nhà, phát hiện bọn nhỏ ngủ ở giữa, chỗ đầu giường
gần lò sưởi còn trống, anh do dự một chút.
Đây là ý là cho mình ngủ chỗ đầu giường gần lò sưởi?
Anh vừa muốn lên kháng, Lâm Lam lập tức ngồi dậy, phải đem Tiểu Vượng ôm tới đặt ở bên cạnh mình.
Lâm Lam hừ một tiếng, không có để ý đến anh liền nằm xuống.
Hàn Thanh Tùng: “......”