Lý Trường Hà gật gật đầu, vừa gọi mấy người khiêng heo rừng xuống núi, vừa sai đưa Quý Mặc Nhã theo ông xuống núi đến công xã, "Tống Du, cháu và Tiểu Mạn cũng đuổi theo, chúng ta cùng nhau đi qua nói rõ ràng chuyện này.”
Tống hiệu trưởng và chú Tiểu Vương hao phí sức mũi già, mới giúp cháu gái tranh thủ một danh ngạch tham gia thi, xảy ra chuyện, thế nào cũng phải nói với bọn họ một tiếng, còn có thân thể cháu gái, cũng phải đến bệnh viện thăm khám.
"Thông báo đâu!" Lý Mạn vội vàng nhắc nhở.
Tiểu Mao: "Ở đâu, chị Tiểu Mạn, em đi lấy.”
Lý Mạn chỉ vào bụi cây phía trên.
Tiểu Mao không nói hai lời, vội vàng chạy lên, tìm phong bì, chạy trở lại: "Trả chị!”
Lí Trường Hà trước một bước nhận lấy, rút ra thông báo bên trong, thấy rõ tên người phía trên, mặc dù đã biết, vẫn tức giận cả người run rẩy: "Tốt, ngoan độc! Dương Ngọc Liên thật sự là bản lĩnh lớn, bắt nạt tới trên đầu còn gái ruột luôn!”
Lý Mạn giãy dụa từ trên lưng Tống Du xuống, đau lòng vuốt ve ngực lão gia tử: "Ông nội không tức giận, không có cháu lại tìm.”
Công việc tốt như vậy, đâu phải dễ tìm như vậy, Lý Trường Hà cay đắng giật khóe miệng, nhưng không đành lòng đả kích sự tự tin của cháu gái: "Được, A Mạn chúng ta không hiếm lạ, chúng ta đổi lại việc khác.”
"Ông Lý, các ông tìm được Tiểu Mạn chưa?" Đoàn người vừa đến chân núi, Hà Thiệu Huy đã đầu đầy mồ hôi chạy tới.
Nghe được thanh âm của Hà Thiệu Huy, Quý Mặc Nhã vừa tỉnh lại thân một tiếng, khóc nói: "Ô... Anh Thiệu Huy, cứu em..."
"Mặc Nhã! Em, em..." Hà Thiệu Huy nhìn vết thương trên mặt cô ta, vừa sợ vừa giận, bên ngoài mang theo sự đau lòng, nhịn không được quát, "Ai đánh?”
"Ta!" Ánh mắt Lí Trường Hà nặng nề nhìn Hà Thiệu Huy, "Như thế nào, muốn đánh lại à?”
Hà Thiệu Huy chột dạ liếc Lý Mạn, lẩm bẩm: "Ông Lý, Lý, mặc kệ bởi vì cái gì, trong đội cũng không thể dùng tư hình lung tung chứ?”
Vừa mở miệng, Lý Mạn bị tức giận bật cười: "Quý Mặc Nhã cướp công việc của tôi, lại vì lấy được thông báo, đưa tay đẩy tôi vào ổ lợn rừng, hại tôi thiếu chút nữa đi chết. Ông nội tôi tức giận, tát cô ta hai cái, sao lại đến miệng anh thành dùng tư hình bừa bãi? Hay là đồng chí Hà cảm thấy, gặp phải chuyện này, chúng ta tốt nhất nên nhẫn nhịn nhường nhịn, cũng đừng lên tiếng?”
Không phải chuyện trước đó sao?
Hà Thiệu Huy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sắp chiêu binh, anh cũng không muốn ở thời điểm quan trọng này, làm loạn: "Tôi không phải ý này, chuyện công tác Mặc Nhã lại không biết, là mẹ cô tìm quan hệ đưa danh ngạch nhường cho cô ấy.”
"Cô ấy không biết? Đồng chí Hà, anh có chắc là cô ấy không biết không? Cô ấy không biết sẽ đuổi theo tới rừng lợn rừng? Cô ấy không biết sẽ tranh thông báo với tôi sao?”
Trong lòng Hà Thiệu Huy chấn động, theo bản năng nhìn về phía Quý Mặc Nhã bị người áp giải.
Quý Mặc Nhã hai tròng mắt lóe lên, khóc nói: "Mẹ gọi điện thoại là nói với em một câu, nhưng em cũng không biết bà ấy chiếm dụng danh ngạch công việc của cô ấy.”
"Vậy có nghĩa là, mặc kệ là của ai, chỉ cần các người có bản lĩnh, đều có thể chiếm được?"
Lời này, chẳng phải là đang nói dì Dương có đặc quyền ức hϊếp người khác.
"Tiểu Mạn, đó là mẹ cô!" Hà Thiệu Huy không đồng ý, "Cô hận bà ấy như vậy à?”
"Tôi coi bà ta là mẹ, nhưng người ta không coi tôi là con gái. Anh đã gặp mẹ ruột của ai, sẽ nhường công việc con gái mình cho người khác chưa?”
" Emvà Mặc Nhã đều là con gái của bà ấy, lòng bàn tay mu bàn tay, kẹp ở giữa, dì Dương cũng không dễ chịu, em sao không thể thông cảm một chút chứ?"
"Hà đồng chí giác ngộ thật cao!" Lý Trường Hà lấy ra tờ giấy nhỏ mà Tiểu A Mạn làm thành bản bài tập cũ, véo điếu thuốc, cuộn lên, "Danh ngạch chiêu binh năm nay, đại đội sẽ không lo lắng cho đồng chí Hà.”
"Ông Lý, làm lính không thể so với những thứ khác..."
Lý Trường Hà nhìn xe trâu chạy tới, khoát tay áo, thản nhiên nói: "Luận thân thủ, cậu không thể so sánh với Tống Du nhà ta, luận bắn súng chuẩn xác, cậu so ra kém mấy hậu sinh trong trại. Được rồi, nhanh chóng ăn cơm đi, buổi chiều đừng quên đi làm.”
Dứt lời, gọi Tống Du, Lý Mạn, Tiểu Mao và đội trưởng dân quân áp giải Quý Mặc Nhã lên xe.
Mắt thấy Lý Trường Hà và Lý Mạn ngay cả mặt mũi Hà Thiệu Huy cũng không để ý, Quý Mặc Nhã lúc này mới sợ: "A, buông tôi ra! Thả tôi ra! Lý Trường Hà ông nếu dám đưa tôi đến công xã, tôi sẽ tố cáo Lý Mạn có quan hệ ở nước ngoài!”