Editor: Quân Quân
Ngày hôm sau, khi Lý Mạn tỉnh dậy, Tống Du đã ăn xong rồi đi làm.
Lý Trường Hà dẫn người đến vùng núi mới khai hoang để trồng ngô, Triệu Kim Phượng tìm vải vụn dùng keo dán lại để làm lót giày, Lý Mạn liếc nhìn ra bên ngoài, hỏi: “A Nãi, bây giờ mấy giờ rồi?”
“Hơn bảy giờ rồi.” Triệu Kim Phương sấp ướt lớp vải cuối cùng, bà ấy cầm miếng lót giày đã dán xong để vào chỗ thoáng mát ở trong phòng, rồi nói tiếp: “Vừa rồi bà đi ra ngoài hỏi Đoàn Vân, con bé hôm nay cũng đi họp chợ. Trong nồi có cháo và rau được hâm nóng, cháu tranh thủ ăn đi, đừng để cho con bé sang đây lại chờ cháu.”
Lý Mạn gật đầu, sau khi rửa mặt hai đến ba lần rồi bôi chút kem bảo vệ da, thì cô mở nắp nồi cầm cháo và rau ra ngoài, bắt đầu ăn.
Bên này cô vừa đặt bát đũa xuống, Đoàn Vân, Tiểu Kim Hoa và em gái của Tiểu Mao là Tứ Hoa đã đi đến đây.
Lý Mạn đáp lại, cô vội vàng vào nhà, cầm chiếc túi cô đã chuẩn bị từ sáng sớm, chào Triệu Kim Phượng, xỏ giày rơm, rồi chạy xuống lầu.
Triệu Kim Phượng không nghĩ tới cô chạy nhanh như vậy, bà ấy vội vàng hét lớn hỏi thăm: “Tiểu Mạn, cháu không cầm cá hố cho hiệu trưởng à?”
Bước chân Lý Mạn dừng lại một chút, cô quay đầu nói: "Cá ở trong nhà, không phải hôm qua chúng ta đã ăn hết rồi à?”
Triệu Kim Phượng chỉ xuống dưới lầu: “Buổi sáng, A Gia cháu và Tống Du đã bắt thêm mấy giỏ cá, bà chọn bốn con cá lớn, hái một ít rau, chọn một ít nấm, rồi gói lại cho cháu. Sau khi thăm xong hiệu trưởng của các cháu, đừng quên đến nhà chú Vương của cháu chơi một chút.”
Lý Mạn trả lời, cô đi xuống lầu, thấy chiếc giỏ tre đã đựng đầy đồ, nó làm cô cảm thấy nặng trĩu nếu cõng trên lưng.
Mưa đã nửa tháng, hôm qua trời mới tạnh, đường bên ngoài trại vẫn còn lầy lội, không thể nào dùng được xe bò, Lý Mạn cõng giỏ tre rồi cùng nhóm cô gái Đoàn Vân đi đến cửa trại, cô mệt đến mức thở hổn hơn, thật nặng!
"Để tôi giúp cô cõng một đoạn.” Đoàn Vân duỗi tay ra nói.
"Chị Tiểu Mạn đừng sợ,” Tứ Hoa đi phía sau cười nói, "Đợi lát nữa em vác Kim Hoa sẽ giúp chị nâng giỏ tre đi một đoạn, còn một chút nữa là chúng ta lên thị trấn rồi.”
"Các cô muốn nâng cái gì?” Trương Lan dẫn theo Hà Diệp Hân, Tô Oánh Oánh đi đến đây nói: “Chúng tôi cũng giúp các cô một tay.”
Lý Mạn xua xua tay với Đoàn Vân, cô quay người cười nói: “Tôi gửi chút đồ ăn cho người thân ở trên thị trấn, nó rất nặng, nên tôi đã gọi Tiểu Hôi đến đây.”
Nói xong, cô huýt sáo, con ngựa trắng Tiểu Hôi chạy lộc cộc từ chân núi đến đây.
Dưới sự giúp đỡ của Đoàn Vân, Lý Mạn đã bỏ được giỏ tre xuống rồi treo ở bên người Tiểu Hôi, đi được hai bước cô cảm thấy nó không cân bằng, nghĩ một chút, cô xoay người bế Tứ Hoa lên, đặt sang một bên còn lại, cô hài lòng vỗ tay, “Được rồi, đi thôi.”
Ngựa Vân Nam có dáng người thấp, nhưng nó có đôi chân khỏe mạnh, Tứ Hoa đột nhiên liệu bị bế lên lưng ngựa, cả người cô bé cứng đờ một chút, rồi cô bé vui vẻ kéo dây cương vỗ nhẹ vào cổ ngựa: “Giá!”
Tiểu Hôi vung chân chạy nhanh, cô nhóc này lại sợ đến mức kêu đừng lại.
Lý Mạn nhếch môi huýt sáo, Tiểu Hôi quay người lại chạy lộc cộc về đây.
"Cô không sao chứ?” Tiểu Kim Hoa đi đến cầm dây cương trong tay cô bé, cười nói: "Đổi người đi, để tôi ngồi lên cho, cô đi xuống đây.”
Tứ Hoa không chịu lắc đầu nói: “Để tôi ngồi trên đây một lát, đợi đến chỗ quành dưới sườn núi tôi sẽ đổi cho cô.”
"Được rồi, để cô ngồi trước.” Tiểu Kim Hoa cầm một nắm cỏ xanh, vừa nghiêng người về phía sau đút cho Tiểu Hôi, vừa cười nói: “Chị Tiểu Mạn, chúng ta dẫn nó theo, không nói cho A Nãi Triệu biết à?”
Lý Mạn nhìn xung quanh, giơ tay lên gọi bác gái Đoàn đang giặt quần áo bên bờ suối: “Bác gái, bác gái, cháu dẫn Tiểu Hôi đi, làm phiền bác tý nữa nói cho A Nãi cháu một tiếng.”
Bác gái Đoàn mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lý Mạn dang rộng hai tay ra hoạt động bả vai, cô quay đầu hỏi Trương Lan, Hà Diệp Hân và Tô Oánh Oánh: “Các cô đi dạo một chút rồi trở về à?”
Trương Lan cười nói: "Tôi có hẹn bạn học là thanh niên trí thức ở trại Thái sẽ gặp nhau ở trên thị trấn, muốn đi dạo hiệu sách chọn hai quyển sách, sau đó đi đến rạp chiếu phim.”
"Bây giờ đang chiếu phim gì?” Lý Mạn tò mò hỏi.
"Phim dùng trí thắng hổ núi.” Tô Oánh Oánh cười nói, “Bộ phim này đã chiếu được gần nửa năm rồi.”
Tiểu Kim Hoa chớp đôi mắt to háo hức nói: “Nó đẹp không?”
"Xem cũng tạm.” Hà Diệp Hân cười nói, “Cái gì mà xem nhiều, qua thời kỳ cảm thấy mới mẻ, thì nó cũng như nhau.”
Lý Mạn xoa đầu Tiểu Kim Hoa, cô cười nói: "Làm xong việc, chị mời các em đi xem.”
"Thật sự!”
Lý Mạn bắn nhẹ một cái lên trán cô ấy, chống hông nói: “Chị Tiểu Mạn này có bao giờ lừa dối em không?”
"Ha ha… Cảm ơn chị Tiểu Mạn.” Tiểu Kim Hoa vui vẻ xoay vòng xoay vòng quanh nói: “La, La, đi xem phim ~”
Tứ Hoa mở miệng đã mất một cái răng cửa, rồi nói theo sau: “Chị Tiểu Mạn, chị Tiểu Mạn, em đâu, em có thể xem không?”
"Có thể, còn có chị Đoàn Vân của em nữa.”
Mọi người vừa cười đùa trò chuyện vừa đi về phía thị trấn.