Bận rộn trồng trọt hơn nửa tháng, đôi móng tay của Lý Mạn đã bị mài trọc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn hào quang gì nữa, mỗi ngày đều kéo áo tơi ướt trở về, ăn cơm, lau nước nóng sau đó đi ngủ.
Hôm sau, trời chưa sáng lại đứng đậy, xuống đất buồn bực đi cấy, các chị em tụ tập cùng một chỗ, đừng nói ca hát nói đùa, miệng cũng lười há ra.
Thật vất vả mới bận rộn xong, Lý Mạn quay đầu ngủ thẳng đến giữa trưa, mới được A Nhũ ngàn hô vạn hoán gọi dậy, đứng lên rửa mặt ăn cơm.
Trên bàn cơm chỉ có A Nhũ, Lý Mạn nghiêng đầu nhìn mặt trời bên ngoài, nhìn bộ dáng cũng chỉ khoảng 12 giờ, A Gia và Tống Du không đến mức ăn xong sớm như vậy lại bận rộn, "Không đợi A Gia, Tống Du sao?”
Triệu Kim Phượng múc một bát canh cá chép trắng sữa đưa cho Lý Mạn: "Tống Du đến trang trại chăn nuôi hỏi thăm chuyện công việc. A Gia cháu đi tới chỗ thanh niên trí thức, ai, bệnh của đứa nhỏ Tiểu Tiền kia đã tra ra.”
“Tiền Chính Dương!” Lý Mạn bị giọng điệu của bà nội làm cho kinh hãi: "Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
Ngày hôm đó anh ấy cầm tiền đến bệnh viện thị trấn kiểm tra, không phát hiện ra gì cả, bác sĩ đề nghị anh ấy trở về Thượng Hải một chuyến. Bệnh viện lớn mà, thiết bị kỹ thuật, đều không phải bệnh viện nhỏ có thể so sánh.
Mùa nông bận, anh ấy từ trấn trở về cũng không thể không biết xấu hổ há mồm xin nghỉ, lại kéo dài mấy ngày, vẫn là bác sĩ chân đất trong trại nhìn tình huống của anh ấy càng ngày càng không đúng, con ngươi đã chuyển sang màu vàng, nên nói với A Gia, cho anh ấy nửa tháng nghỉ phép trở về Thượng Hải khám bệnh, tính toán thời gian, hôm qua hẳn là vừa mới đến.
"Gọi điện thoại đến bệnh viện thị trấn, nói đã được chẩn đoán, viêm gan. Bác sĩ bắt đầu khám bệnh mang theo y tá đến, Thanh niên trí thức đều sống trong hộ gia đình tập thể, ăn cơm trong một nồi lớn..." Triệu Kim Phượng lo lắng nói, "Lây nhiễm rồi, mới phiền toái.”
"A!" Lý Mạn thất thanh nói, "Anh ấy còn ở nhà chúng ta ăn hai bữa cơm.” Trước sau đều là đến xin nghỉ lấy thư giới thiệu.
Hai bà cháu hai mặt nhìn nhau, mâm cơm đầy bàn cũng không thơm nữa.
"Trời mưa, tiêu trúc dễ bị mốc, mỗi lần trước khi ăn cơm, bà đều dùng nước sôi đun nóng một lần, hẳn là không sao chứ?" Triệu Kim Phượng không phải quá chắc chắn nói.
"Bát thì sao?"
"Chén à, có khi thuận tay sẽ đun nóng một lần..."
Lý Mạn nhéo một khối gạo nếp hoa vàng, đứng dậy kéo Triệu Kim Phượng nói: "Đi thôi, đi chỗ thanh niên trí thức nhờ bác sĩ tới nhà ta xem cho chúng ta.”
"Tiểu Tiền bọn họ cũng xem không chính xác..."
"Hiện tại không giống, có trường hợp Tiền Chính Dương, triệu chứng chỉ cần giống như vậy, chẩn đoán còn không dễ dàng hơn à."
Hai bà cháu đến chỗ ở thanh niên trí thức, cửa viện đã vây kín người.
Trong đám người, Tiểu Kim Hoa nhìn thấy Lý Mạn, hưng phấn chạy tới, líu ríu kêu lên: "Chị Tiểu Mạn, chị Tiểu Mạn, Hà Thanh niên trí thức đã được chẩn đoán, ha ha... Anh ta không thể làm lính.”
Lý Mạn sửng sốt, vui vẻ nhếch miệng theo: "Thật sao?”
Triệu Kim Phượng thấy thế, vội vàng đoạt lấy miếng cơm ăn còn sót lại trong tay Lý Mạn, một miếng chia hai nửa, nửa không dính miệng kia cho Tiểu Kim Hoa, miếng còn lại nhét cho Lý Mạn, thành công chặn miệng hai người lại.
Tuy rằng bà cũng vui vẻ, nhưng la hét như vậy, không biết còn tưởng rằng nhà mình mong người ta không được tốt nhiều lắm.
Triệu Kim Phượng chiên xôi hoa bên ngoài vàng giàng, mùi thơm xông vào mũi, rất ngon, Tiểu Kim Hoa ăn đến mức hai gò má phồng lên nhìn Lý Mạn cười.
Đoàn Vân từ phía sau đi tới, vỗ vỗ vai Lý Mạn, trêu ghẹo nói: "Tiểu Lười Biếng, đã tỉnh ngủ?”
Buổi sáng cô ấy đến nhà tìm Lý Mạn lên núi hái nấm, gọi mấy tiếng thật sự không gọi người dậy nổi.
Lý Mạn nuốt vào thức ăn trong miệng, gật gật đầu: "Nấm nhiều không?”
"Nhiều, chỉ là phần lớn đều già rồi." Đoàn Vân tiếc nuối nói, "Buổi chiều, đi không?”
Lý Mạn do dự một lát: "Tiền Chính Minh ở nhà tôi ăn hai bữa cơm, tôi và A Nhũ tới đây chính là muốn bác sĩ khám thử.”
"A, vậy các người mau đi vào."
Lý Mạn gật gật đầu, lôi kéo Triệu Kim Phượng chen chúc qua đám người vào sân.
Thanh niên trí thức đều đã kiểm tra, năm người trúng chiêu, ba người Nam Thanh niên trí thức, Hà Thiệu Huy là một người, hai người còn lại, một người họ Hàn, một người họ Đinh.
Hàn Thanh niên trí thức bộ dạng tuấn tú, rất được các cô gái nhỏ trong trại thích, Đoàn Vân chính là một người si mê bị từ chỗi.
Hai người bên Nữ Thanh niên trí thức, một người là Viên Viên, người còn lại là Trương Na từ đầu đến cuối theo Lý Mạn đổi đồ.
Ngoại trừ sắc mặt Hà Thiệu Huy khó coi ra, mấy người khác đều vô cùng vui vẻ, viêm gan có thể trở về thành trị liệu, nếu có quan hệ, lúc này hoạt động thêm, có thể thuận lợi ở lại thành phố không trở về.