Chương 26

"Cũng đừng chờ ngày mai, đợi lát nữa dùng cơm, cháu và Tống Du đạp xe nước đi." Ông đào ruộng xong, phơi nắng, sau đó dùng cuốc đập nát từng khối đất lớn, cho nước vào, cho nước vào mới bình ổn, cấy lúa.

"Hoa sơn trà kia đến sơn trà hoa, mười chị gái hái sơn trà, lẵng hoa kia nghỉ ở sườn núi, hát bài ca sơn ca chuyển về nhà ~"

Lý Mạn theo Tống Du đạp ánh trăng vừa ra khỏi trại, tiếng hát trên đồng ruộng đã truyền tới.

Gió đêm phất tới, bóng đêm lạnh lẽo, ánh trăng lấp lánh chiếu rọi bóng núi trùng trùng điệp điệp, dòng suối lấp lánh, một cước bước lên cầu trúc, kinh động một mảnh tiếng ấp.

Trăng sáng, gió thật nhẹ, Lý Mạn hưng trí cao lên, há mồm hát: "Chị gái kia mặt dài, bím bím đen lại sáng ngời, mặt như trăng sáng tay như củ sen, giống như một bông sen nở cạnh ao ~"

"Ha ha. Là Tiểu Mạn," Mấy cô gái bên bờ ruộng cười nói, "Chúng ta mỗi người một câu trả lời cô ấy.”

"Tôi đến trước, tôi đến trước," Tiểu Kim Hoa thanh thanh cổ họng, hát, "Chị hai kia sinh ra đỏ mặt ~"

"Chỉ đếm tuổi em còn nhỏ, lại còn muốn làm chhij hai." Đoàn Vân duỗi chỉ trán cô một chút, ngay sau đó hát, "Chị ba kia mặt tái phù dung, phù dung kia sợ bị anh nhìn thấy, nửa bên kia giấu ở trong lá xanh, anh trai à nói cho anh, nửa bên kia giấu ở trong lá xanh ~"

"Chị tư chị năm kia người ta ngoan..."

Người đến đạp xe đều là thanh niên, có nam nữ thanh niên trí thức trong trại, đến trước mặt, Tiểu Mao kéo Tống Du, Lý Mạn bị mấy cô gái vây ở giữa.

Hà Thiệu Huy ở trong đám người nghe tiếng cười ngọt ngào của Lý Mạn, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi cô và Tống Du sóng vai mà đến, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có thêm phần chua xót nói không rõ.



"Tiểu Mạn, cô cũng đến làm việc sao?"

"Thân thể tốt rồi?"

"Cùng chúng ta một tổ đi?"

......

Lý Mạn vừa gật đầu đáp lại, dưới ánh trăng, so sánh từng cô gái trong đó còn chưa từng thấy qua cùng ký ức trong đầu.

Xe đạp nước cần bốn người một tổ, cần thể lực, mọi người thương lượng xong, quyết định nam nữ phối hợp, tự do tổ đội.

Tiểu Kim Hoa ôm lấy cánh tay Lý Mạn, kêu lên: "Tôi tuổi còn nhỏ, sức lực yếu, phối hợp với chị Tiểu Mạn vừa vặn.”

Tiểu Mạn Nhi từ nhỏ sức yếu, hơn nữa phải đi học, làm việc cũng không được. Cùng lên công việc, giống như một đám cô gái Đoàn Vân cùng tuổi có thể lấy được tám công điểm, nếu không đủ cũng có thể lấy được 6, Tiểu Mạn Nhi mỗi lần chỉ có thể có 2, 3, có khi ngay cả Tiểu Kim Hoa cũng không bằng.

Đoàn Vân túm lấy chiếc kẹp tuyết trắng trên đầu Tiểu Kim Hoa: "Cũng bởi vì em tuổi còn nhỏ, Tiểu Mạn khí lực yếu, mới muốn tách các em ra.”

Không đợi Tiểu Kim Hoa phản bác, Đoàn Đại Lâm đã vẫy tay: "Kim Hoa lại đây.”

Tiễn Tiểu Kim Hoa đi, Đoàn Vân kéo Lý Mạn ngồi xuống bến ruộng, cởi giày vớ ra nói: "Tôi và Tiểu Mao, cùng hai người cùng tổ đội.”

Lý Mạn quay đầu, Tiểu Mao và Tống Du đã đi chân trần đứng bên cạnh xe nước.



Hà Thiệu Huy giật giật cước bộ cũng muốn tới, bị người kéo đi.

Lý Mạn và Đoàn Vân cởi giày tất, xắn ống quần lên, đỡ thanh gỗ chân trần giẫm lên chân, theo tiếng kèn của Tiểu Mao hô lên, bốn người phối hợp với nhau, một cước một cước dùng sức đạp, nước suối theo ván cạo chậm rãi bị cuốn lên, cuồn cuộn không ngừng chảy vào mương nước, chảy vào đất khô cạn.

Người trẻ tuổi mà, đều có tâm tư tranh cường hiếu thắng, mọi người hô hào, thi đấu, xem tổ nào chịu đựng lâu, xem tổ nào đạp chân xoay nhanh.

Trong tiếng kèn cao ngất, các cô gái cũng không cam lòng yếu thế, thanh niên trí thức bên kia hát "Để chúng ta chèo lên hai mái chèo", trại bên này hát "Bướm Bên suối ".

Cô một tiếng tôi một tiếng, náo nhiệt như đại hội chiến, đánh thức điền dã, đánh thức sinh linh núi rừng.

Lý Mạn chỉ có ký ức của Tiểu Mạn Nhi, lại không có kinh nghiệm của cô bé, hai chân không dùng được sức. Cô đạp chậm, ba người vì phối hợp với cô, theo đó cũng chậm lại. Chỉ có vậy, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, hai chân Lý Mạn đã nhũn ra, bàn chân đau không chịu nổi, không để ý, chân trái nhấc chậm nửa nhịp, bị bàn đạp bay "ba" một cái, vỗ lên mu bàn chân, thân thể trượt thẳng xuống.

Tống Du nhanh tay lẹ mắt túm lấy eo cô, ôm co lên trên, Đoàn Vân và Tiểu Mao vội vàng phối hợp dừng hai chân lại, Tống Du thuận thế từ chân bước xuống, đỡ cô ngồi xuống trên bờ ruộng.

Có thánh niên trsi thức ném đèn pin cho Tiểu Mao, vặn sáng lên mu bàn chân cô, đã sưng lên.

Tống Du nâng cổ tay nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi, cách 2 giờ sáng xuống ca còn sớm.

"Hai người các cậu nghỉ ngơi một lát, tôi đưa Tiểu Mạn về lại gọi một người tới đây."

"Được, mau đi thôi." Đoàn Vân xua tay nói, "Về đến nhà bảo Triệu A Nhũ lấy dầu hoa đỏ xoa xoa cho cô ấy.”