Chương 1: Ôm nhầm anh chồng (1)

Đêm tháng bảy ở thôn Bạch Hoa rất tĩnh lặng, tiếng ve sầu ríu rít đến rồi đi.

Ban ngày, Triệu Bảo Châu làm rất nhiều việc, lại không được ngủ đủ giấc.

Vào ban ngày, mẹ chồng lại nhắc đến chuyện có cháu trai với cô, bà lải nhải nhiều đến nỗi tai cô gần như chai sạn.

Ở nông thôn, không có con trai sẽ bị bắt nạt, đây là sự thật vĩnh viễn, từ khi bố chồng cô qua đời, người thân tiếp xúc với bọn họ càng ngày càng ít, nếu không phải có anh chồng, có lẽ họ sẽ bị bắt nạt đến mức không thể ngóc đầu lên được.

Triệu Bảo Châu biết điều này, nhưng mẹ chồng lại không biết nỗi đau trong lòng cô, người đàn ông của cô, Hàn Kiến Hà lại quá mềm yếu, không thể cứng nổi trong đêm tân hôn, họ đã cố gắng rất nhiều lần trong những năm qua nhưng đều vô ích.

Nhưng chuyện riêng tư này cô cũng không thể không biết xấu hổ mà đi nói với mẹ chồng, nếu lan truyền ra ngoài sẽ bị người khác cười nhạo.

Cũng không biết Hàn Kiến Hà đi theo anh chồng ra ngoài làm ăn kinh doanh có tìm được cách nào không.

Triệu Bảo Châu sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, không nói nên lời thở dài, những người phụ nữ trong thôn ngày nào cũng trêu chọc, nhưng cô đã lấy chồng được hai năm, thậm chí còn chưa từng trải qua mùi vị của loại chuyện đó.

Cô mặc quần áo rồi đứng dậy, nghe thấy tiếng động trong sân, nhìn qua cửa sổ, thấy bóng lưng một người đàn ông đang đứng trong bếp, vì trời tối quá nên không nhìn rõ.

Kiến Hà về rồi?

Vẻ mặt Triệu Bảo Châu vui vẻ, hai ngày trước cô nghe mẹ chồng nói Kiến Hà sẽ về nhà, không ngờ nửa đêm đã về rồi.

Nghĩ cái gì thì cái đó đến.

Cô hưng phấn muốn đi ra ngoài, đi được vài bước lại dừng lại, quay người thay bộ quần áo mỏng hơn, ổn định lại tinh thần rồi chầm chậm đi tới tìm người.

Khi Triệu Bảo Châu đi đến phòng bếp, người đàn ông đang cúi đầu thắp đèn dầu, cô mỉm cười ôm lấy anh từ phía sau.

“Kiến Hà, anh về rồi.”

Hàn Kiến Hoằng đã nghe thấy tiếng bước chân từ trước, còn tưởng là mẹ anh nghe thấy tiếng động nên thức dậy ra nhìn, vừa định quay người lại thì đã có người ôm lấy anh từ phía sau.

Anh sững người một lúc, đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Triệu Bảo Châu: “Sao anh về mà không báo trước cho em, em nhớ anh nhiều lắm.”

Triệu Bảo Châu nịnh nọt anh, dùng cơ thể xoa xoa lưng anh, đồng thời kéo dây đai trên vai anh xuống.

Đã rất lâu không gặp nhau, nên không cảm nhận được cơ thể Kiến Hà phải không?

Toàn thân Hà Kiến Hoằng cứng đờ, vốn dĩ anh muốn giải thích, nhưng bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ lại áp chặt vào lưng của anh, mềm mại quá, khiến anh quên hết những lời muốn nói.

“Sao anh không nói chuyện?” Triệu Bảo Châu bối rối.

Hàn Kiến Hoằng tỉnh táo lại, anh và em dâu không tiếp xúc nhiều, nhưng ngoài mẹ ra, người phụ nữ duy nhất trong nhà chính là vợ của Kiến Hà.

Mặc dù, hai người không hòa hợp trên giường như tình cảm vẫn rất tốt, thấy anh im lặng, Triệu Bảo Châu bối rối, bĩu môi hơi không vui: “Anh không vui khi nghe em nói chuyện sao?”

“Em dâu.” Vẻ mặt Hàn Kiến Hoằng ủ rủ phá vỡ thế bế tắc: “Là tôi.”