Bất quá hiện tại Triệu Phương cùng Hàn Tiểu Như hai người ở nơi này nhìn, nàng khẳng định không thể còn giống như trước đây dùng phòng bếp nơi này làm thức ăn, cần thiết bây giờ là phải tránh hai nàng mới được. Nhưng không dùng phòng bếp nơi này thì làm gì có phòng bếp khác cho nàng sử dụng đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Hàn gia biết chuyện của nàng, dùng phòng bếp Hàn gia thật ra có thể, sẽ không bị hai người Triệu Phương nhìn thấy, cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác biết mà cử báo.
Tô Nguyệt quyết định ngày mai liền mang theo nguyên liệu nấu ăn đi Hàn gia làm thức ăn, thuận tiện không dấu vết mà nói muốn cùng đi trấn trên.
Khó khăn trước mắt đều có biện pháp giải quyết, Tô Nguyệt lúc này mới thở nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nằm ngủ.
Ngày hôm sau chạng vạng tan tầm, Tô Nguyệt xách theo bột mì cùng với các loại gia vị mà đi Hàn gia.
Bà Hàn biết tình cảnh của Tô Nguyệt, thực sảng khoái mà nói: “Tiểu Tô ngươi về sau an tâm, thoải mái lại nhà ta làm thức ăn, đại nương cho ngươi biết không ai dám tới rình coi bí phương, ngươi cũng yên tâm, ở nhà ta tuyệt đối sẽ không truyền ra chuyện của ngươi.”
Vợ Hàn Lão Nhị cùng vợ Hàn Lão Tam cũng vội bảo đảm sẽ nghiêm khắc bảo vệ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói cho người ngoài biết đến.
Tô Nguyệt cùng bà Hàn nói cảm ơn, phòng bếp Hàn gia liền bận việc.
Lý Tiểu Thanh tự nhiên cũng là đi theo sau Tô Nguyệt cùng nhau tới hỗ trợ, bà Hàn thấy Tô Nguyệt không cần người giúp đỡ, liền đuổi hai cái con dâu không muốn rời đi ra ngoài, còn chính mình cũng đi ra ngoài, đem phòng bếp để lại cho hai người Tô Nguyệt cùng Lý Tiểu Thanh.
Lý Tiểu Thanh cảm khái, “Hàn đại nương cũng thật biết lý lẽ, người nông thôn giống bà Hàn biết lý lẽ như vậy không nhiều lắm thấy.”
Tô Nguyệt cũng gật đầu đòng ý, thiệt tình cảm thấy bà Hàn là người đặc biệt tốt, biết lý lẽ lại hòa ái dễ gần, tính cách còn lanh lẹ hào phóng, thật là không thể tốt hơn. Nghĩ đến bà Hàn về sau chính là mẹ chồng nàng, nói thật, nàng rất vinh hạnh. Mẹ chồng biết lý lẽ thật là phúc khí a.
Tô Nguyệt trong lòng mỹ vị, động tác trên tay càng thêm lưu loát. Nàng lần này tính toán làm điểm bánh quai chèo đến trấn trên đi bán, làm hai cái khẩu vị, một cái hàm một cái ngọt.
Bánh quai chèo xốp giòn ngon miệng, bất luận nam nữ già trẻ đều có thể ăn, tiểu hài tử có thể coi như ăn vặt, nam nhân cũng có thể coi như là đồ nhắm rượu, uống rượu thời điểm liền một có một chút bánh quai chèo, tư vị kia cũng là thực không tồi. Hơn nữa bánh quai chèo có thể để lâu, thích hợp coi như lương khô, làm ra không lo không ai mua.
Tô Nguyệt cùng Lý Tiểu Thanh ở trong phòng bếp luôn vội vã đến tận 10 giờ buổi tối mới xem như hoàn thành, tất cả bánh quai chèo làm được vừa dủ một rổ bánh, mỗi cái bánh quai chèo đều làm rất lớn, một cái liền đủ một người trưởng thành ăn no.
Vốn dĩ thời điểm này người nông gia đều hẳn là ngủ, nhưng đêm nay người Hàn gia trừ bỏ bọn nhỏ không chịu được đi ngủ, các người lớn một đám đều tinh thần thật sự, cả nhà ngồi ở nhà chính trò chuyện trên trời dưới đất, ánh mắt lại thường thường mà liếc về phía phòng bếp, cũng âm thầm nuốt nước miếng.
Quá thơm, thơm đến mức người căn bản liền ngủ không được, hận không thể vọt vào nếm thử hương vị kia.
Đương nhiên, Hàn Ái Quốc thật không có thèm thức ăn, cũng không phải vì muốn nếm thử hương vị mới không đi ngủ, hắn luôn luôn không quá trọng việc ăn uống, cũng đối với mấy thứ đồ ăn vặt không quá cảm thấy hứng thú, nhưng hắn lại không ngủ, hắn nói cho chính mình chỉ là bởi vì quá sớm đi ngủ ngủ không được mà thôi.
Bà Hàn lớn vài lần nhưng đều không có tác dụng, một đám tìm đủ loại lý do thức, không chịu đi ngủ, kỳ thật đều đang chờ Tô Nguyệt làm xong đi ra đây.
Bà Hàn cũng không có biện pháp, đành phải để bọn họ thích làm gì thì làm.
Thấy Tô Nguyệt rốt cuộc ra tới, cả nhà sôi nổi nhìn xem làm cho Tô Nguyệt sởn tóc gáy.