Vì khác với khu phố cũ ở Đường Thành nên mọi người đều gọi bên kia là Tân Thành, bên kia hiện tại ngoài bộ đội ra còn có mục trường quốc gia, nơi đó chăn dê hay trồng trọt đều thuộc về đơn vị nhà nước, đó chính là công nhân chính thức có biên chế!
Lúc đầu các chiến sĩ đi khai hoang việc khổ nặng gì cũng đều trải qua, nhưng bộ đội không phụ trách công tác chăn nuôi, bên đó đều là công nhân hết: “Cô nói chắc là bên Tân Thành rồi, từ ga tàu hỏa qua đó còn có ba bốn mươi dặm, mỗi ngày có ba chuyến xe bus đi tới đi lui, điểm đầu ở Nhị Nhất Trung, trạm cuối ở bên Tân Thành, Tân Thành rất lớn, cô lần đầu tiên tới đây sao?”
Triệu Mạn nhìn về phía Đường Tiểu Phương, vẻ mặt vô cùng thành thật: “Có xe đi qua thì tốt rồi, cảm ơn cậu, nếu không có cậu nói cho tôi biết thì khả năng chắc tôi phải đi bộ qua đó, đường bình thường còn ổn, hồi chúng tôi còn ở nông thôn muốn vào huyện thành đều phải đi mấy chục dặm đường núi, nhưng mà thời tiết nóng quá, đi chuyến này phỏng chừng phải mất nửa cái mạng.”
y, thấy con gái người ta nói phải đi bộ mấy chục dặm đường nên Đường Tiểu Phương bắt đầu nổi lên lòng trắc ẩn.
Đặc biệt là ánh mắt này lập tức khiến Đường Tiểu Phương vô cùng áy náy, rõ ràng cậu ta có xe ở bên kia lại nói với người ta rằng đi xe bus qua, nữ đồng chí này không có đề cập tới chuyện đi nhờ xe là vì không biết cậu ta cũng đi qua bên kia, cậu ta không đề cập tới hình như có chút không quá phúc hậu, tóm lại cậu ta vì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái này là cảm thấy người ta là hồ ly tinh nên áy náy, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cậu ta cảm thấy cần thiết bổ xung cho cô chút tri thức.
“Cô nói chồng cô chăn dê ở bên đó, lại là quân nhân, có phải cô lầm hay không vậy, người chăn nuôi ở bên đó của chúng tôi đều là người thuê, đều là công nhân hết.”
Cậu ta dùng một câu “Chỗ chúng tôi” thuyết minh cậu ta cũng tới từ nơi đó, giữa mày Triệu Mạn hơi giật, không có nói chuyện đi nhờ xe, rồi lại nghe người nọ nói: “Chậc, trên xe này cũng chỉ có mấy đứa trẻ con, nếu cô đi tới bên Tân Thành chúng tôi có thể tiện đường đưa cô một đoạn, nhưng nếu như không có thư giới thiệu của bộ đội cô cũng không vào được, tôi còn phải ở chỗ này đợi hai người, chờ đông đủ sẽ xuất phát.”
Xa xa đã thấy Hàn Cảnh Du đang đi tới, bên cạnh anh không có dẫn theo ai thuyết minh anh vẫn chưa tìm được vợ.
Đến tận đây Đường Tiểu Phương còn chưa biết Hàn Cảnh Du người ta còn chưa từng chính thức gặp mặt vợ mình bao giờ đâu.
Ba cậu nhóc ăn xong kem rồi thì động tác nhất trí nhìn Hàn Cảnh Du, ngay cả Đại Oa bình thường nhất cũng mang vẻ mặt sợ hãi.
Bọn nhóc đang sợ ba sẽ phê bình bọn chúng ăn bậy đồ vật của người khác đây!
Nhị Oa ăn vội, duỗi tay lau lau trên quần, trên cây kem còn có đường dính vào trên tay vô cùng không thoải mái, Triệu Mạn thấy thế rót một ly nước từ chai nước ấm ra ý bảo cậu nhóc rửa tay trước đã — vừa mới xuống xe thấy có chỗ có nước máy nên tiện thể giặt sạch khăn lông lại vừa khéo nước bên trong chai nước ấm cũng đã uống hết nên rót đầy luôn, ở niên đại này nước máy trong thành phố đều là lấy trực tiếp từ đập chứa nước ra, có thể uống luôn được, cô còn nhớ rõ kiếp trước khi còn đi học tiểu học hay há miệng uốc nước máy từ vòi, còn rất ngọt.
Rửa tay xong rồi Nhị Oa ngửi hương vị của kem còn sót lại trên tay mình, lòng thầm nói kem đúng là thứ tốt, về sau cậu nhóc muốn đi làm ở xưởng kem nói không chừng ngày nào cũng được ăn kem, ngửi hương vị thơm ngon như vậy.
Thấy Hàn Cảnh Du lại đây Đường Tiểu Phương cũng giúp bọn nhỏ giải thích: “Trời nóng quá ngồi mãi trên xe cũng không được nên em dẫn bọn nhỏ xuống tránh nóng một chút, mới vừa mua kem cho bọn chúng ăn, anh ngàn vạn lần đừng có phê bình chúng nó.”