Chương 35: Đồ Phải Bội

Chuyến đi lần này Hàn Cảnh Du mang theo ba đứa trẻ, cả đường đi anh không dám ngủ, ban đầu là Tam Oa ngủ trước, anh sợ đứa nhỏ làm phiền mọi người xung quanh cho nên liền ngồi ở giữa, ngăn cách cô gái nhỏ với bọn nhỏ. Trong mắt những người đàn ông bằng tuổi anh, Triệu Mạn không phải là một cô gái chưa trưởng thành sao?

Lúc sau, Đại Oa cùng Nhị Oa buồn ngủ, hai đứa nhỏ có tướng ngủ không được tốt, còn có tật nghiến răng, Hàn Cảnh Du chỉ có thể nhường chỗ ngồi của mình cho hai đứa nhỏ rồi ôm Tam Oa đứng một bên, hai đứa nhỏ nằm cạnh nhau, giấc ngủ này ngủ được hơn 4 tiếng đồng hồ.

Chờ đến khi Đại Oa cùng Nhị Oa tỉnh ngủ thì đã gần đến Đường Thành, lúc này Triệu Mạn cũng đã bị tra tấn một lúc lâu, cuối cùng chịu không nổi nằm bò chìm vào giấc ngủ.

Trước khi xuống tàu Triệu Mạn vẫn còn ngủ say, khi anh thu thập đồ vật liền kêu Nhị Oa lay cô tỉnh dậy, nhưng trước khi xuống tàu cô vẫn còn thất thần, chưa bắt đầu thu thập đồ vật. Hàn Cảnh Du chán nản lắc đầu, nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ cô chơi đùa với bọn nhỏ vừa rồi, cảm thấy thật đúng là một cô gái nhỏ.

Thấy vậy, anh nói với Nhị Oa: “Lại lay dì ấy thêm một chút.”

Đại Oa nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lớn như vậy rồi còn tham ngủ.”

Hàn Cảnh Du: “Trên tàu không được ngủ ngon, dì ấy đến khuya mới ngủ được, không giống như hai con khỉ quậy các con, mau đánh thức dì ấy đi. Chúng ta cần phải xuống tàu trở về bộ đội."

“Hiểu rồi!” Nhị Oa thích làm những việc này, tung ta tung tăng chạy đến đẩy Triệu Mạn thêm một cái, lúc này Triệu Mạn mới thật sự tỉnh lại, thấy cô mở to hai mắt mơ hồ nhìn mọi người xung quanh, sau đó cậu nhóc mới quay đầu nhìn về phía ba mình: “Con hoàn thành nhiệm vụ như vậy được chưa ạ?”

Hàn Cảnh Du vỗ nhẹ trên đầu nhóc: “Không tồi.”

Đại Oa khinh thường nói: “Ba lại nói bốc phét.”

Nhị Oa cũng không đấu võ mồm với anh trai, một lớn ba nhỏ cứ như vậy bước xuống tàu, sau đó đi về phía cổng ra vào.



“Ba, mẹ của ba thật sự gửi một cô vợ mới đến đây cho ba sao?” Nhị Oa cúi đầu, dùng sức mang theo chiếc ba lô lớn trên lưng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười rạng rỡ.

Nghe xong. khuôn mặt nhỏ của Đại Oa càng thêm trầm trọng: “Ba thật sự muốn kết hôn ạ?”

Nhị Oa nghịch ngợm nói: “Ngày đó em nghe ba gọi điện thoại cho ai đó trong bộ đội, em nghe được là nói ở quê có người đến, có lẽ là một người phụ nữ.”

Đại Oa nghe xong tâm sự nặng nề, vốn dĩ người ba này của nhóc cũng không phải ba ruột, bây giờ lại muốn tới thêm một người mẹ kế, vậy cô nhỏ của bọn họ phải làm sao, trước khi bọn họ rời đi cô nhỏ còn dặn dò nhất định phải canh giữ Hàn Cảnh Du, nhóc luôn cảm thấy về sau ba cùng bọn họ vẫn là người một nhà, nhưng nếu ba cưới người khác làm vợ, bọn họ cùng ba tính là gì?

Hai đứa nhỏ ở trước công chúng thế nhưng bàn tán chuyện bát quái của ba mình.

“Mấy đứa đang nghĩ đến chuyện linh tinh gì thế?” Bàn tay to của Hàn Cảnh Du xoa đầu bọn nhỏ, vươn tay ném hai cái túi, một lớn một nhỏ cho hai đứa trẻ.

Hai đứa nhỏ đeo chiếc túi nặng nề ở sau lưng, thấy mình không có sức lực hoạt bát nổi, Hàn Cảnh Du cảm thấy phương pháp này dùng quá tốt, cứ như vậy anh chỉ cần ôm Tam Oa.

Nhị Oa liếc mắt nhìn Đại Oa một cái, vô tâm vô phổi nói: “Đại Oa lo lắng ba có vợ liền không cần tụi con.”

Đại Oa: “Gọi anh trai, lớn hơn một giờ cũng là anh trai.” Hai đứa nhỏ này chính là dị trứng song bào thai, cái đầu của anh cả lớn hơn một chút, tính cách cũng là ông cụ non.

Hàn Cảnh Du nghẹn lời, thiếu chút nữa làm Tam Oa ngã trên mặt đất, may mắn cậu bé dùng tay ôm chặt cổ anh, đứa nhỏ này cũng thật là.

Đại Oa căm hận trừng mắt nhìn em trai một cái: “Đồ phản bội.”