Triệu Mạn trợn trắng mắt, thầm nói chẳng lẽ mẹ chị gọi tôi qua đó thì tôi phải đi à, gọi một tiếng dì nhỏ là thật sự coi mình thành dì nhỏ của cô sao?
“Dì nhỏ gọi em qua đó để giặt đồ sao, bọn em mới tan tầm nên vẫn chưa nấu cơm, hơn nữa hôm nay còn đến lượt em nấu cơm. Chị bảo dì nhỏ đừng mắng em, em thật sự không phải cố ý đâu, chị xem này, hôm nay em xuống ruộng làm việc còn bị cắt vào tay này” Nói đến nước mắt lưng tròng, còn xòe cánh tay ra trước, giống như đã phải chịu oan ức rất lớn.
Nhìn xem cái ly trà này nói chuyện đi, dường như là một quyền đấm vào bông vậy, khí cũng không thuận.
Thật ra con bé nũng nịu này cũng chưa làm được mấy chuyện cho nhà cô ta, nhưng mỗi lần đều có thể làm cho người trong nửa cái thôn đều biết, hiện tại mẹ cô ta cũng không dám để cho con bé này làm việc nữa.
Sau khi Tô Mạn nói xong, ánh mắt những thanh niên trí thức khác nhìn Tô Ái Hoa liền có chút không thân thiện.
Tô gia này thật quá đáng, động một tí là bảo Triệu Mạn đi làm việc, không phải cắt cỏ cho lợn ăn thì chính là giặt đồ. Vốn dĩ tuổi của Triệu Mạn liền nhỏ, cũng cần phải đi làm việc tan tầm, tan tầm xong còn phải tiếp tục làm việc cho mấy người, mấy người cho rằng mình là gia đình địa chủ hả?
Các thanh niên trí thức đều là cắt lượt nấu cơm, đến lượt Triệu Mạn làm là đơn giản nhất, nấu bắp, lại nấu một nồi đậu que liền xong việc. Tuy nói đồ ăn đơn giản, nhưng mà tay nghề của Triệu Mạn tốt, chỉ là đậu que mà cũng có thể làm ra vị thịt, cho nên các thanh niên trí thức đều rất thích đồ ăn do Triệu Mạn làm.
“Mau đi đi, Triệu Mạn là người của viện thanh niên trí thức, chúng tôi cũng không nỡ để cô ấy làm việc, thế mà nhà các cô lại tới để sai bảo, nhà cô đây là hiện tượng hủ hóa của giai cấp tư sản!”
“Đúng vậy, lại không phải là thân thích thật, giả bộ cái gì chứ, Triệu Mạn là Triệu Mạn, Tô gia là Tô gia, chúng tôi còn không nỡ sai bảo Triệu Mạn, dựa vào cái gì cô ấy phải tới nhà cô hiếu kính, lại không phải dì cả ruột, nói trắng ra chính là thân thích của mẹ kế mà thôi”. Nghe được mấy chữ mẹ kế, khóe miệng Tô Ái Hoa run rẩy, ngay cả cái này mà Triệu Mạn cũng kể cho người khác sao.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nếu cô không đi thì đừng trách chúng tôi đuổi người”.