Chương 13: Hôn Sự

Nông thôn ở thời đại này cũng không có hình thức giải trí nào mà đơn giản chỉ thích tám chuyện, nói xong vợ nhà này lại tới chồng nhà kia, Phương Tú Lệ làm ra chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ thành đầu đề bàn tán giải trí của thôn Đào Hoa.

Bị người ta nghị luận sau lưng còn chưa đủ mà nhóm đàn bà này còn muốn xem tận mắt phản ứng của người ta!

Phương Tú Lệ nghe xong nháy mắt sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét: “Việc chưa làm xong mà nói nhiều chuyện như vậy, có phải nhàn nhã lắm hay không, khi nào về tôi nói với đại đội trưởng phân cho mấy người nhiều việc hơn chút nữa!”

Những người ngày thường không hay đối đầu với Phương Tú Lệ bỗng nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, hùng hùng hổ hổ nói: “Trời ạ hiện giờ thím khá lắm rồi, còn có thể sai xử đại đội trưởng, dù sao cũng là người sắp lấy chồng huyện thành, thím nói có phải hay không?”

Phương Tú Lệ hừ lạnh một tiếng, cầm lưỡi hái vung vung về phía nhóm người này, thấy một đám đàn bà lắm miệng cũng không dám nói thêm gì nữa thì xoay người về ruộng tiếp tục làm việc.

Tin đồn nhảm nhí cũng dần phai nhạt trôi đi theo thời gian nhưng hôn sự của Tô Kiến Quốc thì khó mà nói, cuộc đời của Tô Ái Hoa cũng bước vào đường rẽ.



Vốn dĩ Tô Ái Hoa đính hôn với người ta, hôn sự hai bên cũng đã nói nhiều năm rồi, năm nay Tô Ái Hoa đã mười bảy bên kia lại nhắc tới nhưng bên nhà gái lại chết sống không muốn gả, khóc la nếu như bắt ép trừ phi kéo thi thể cô ta ra ngoài, tiền sính lễ là năm cân mì trắng nhà họ Tô đã nhận rồi ăn vào trong bụng, lúc này lại muốn từ hôn, làm ăn tương đối khó coi, nhà họ Tô lại là đầu đề bàn tán giải trí của thôn Đào Hoa.

Trong thôn cũng không biết nơi nào truyền tiếng gió nói không biết sao vị hôn phu kia của Tô Ái Hoa thế nhưng bị điều từ Kinh Thị tới mục trường ở Đường Thành để chăn dê, sau khi nghe được tin tức này thì cô ta khóc lớn tiếng.

Tô Ái Hoa ở trong thôn cũng coi như là những người có nhan sắc, hơn nữa có người dì nhỏ làm việc trong xưởng dệt, luôn luôn giữ tâm thái cao ngạo hơn người ta, hôm nay Trần Mỹ Hoa mang theo ánh mắt này nhìn cô ta, nhất định sẽ chê cười sau lưng cô ta.

Trái tim của cô ta ở trên người Phương Đại Giang, ra sao cũng sẽ không gả cho một người đàn ông xa lạ không quen biết, trước đó Phương Mạn Lệ khuyên cô ta nói rằng về sau có thể đi Kinh Thị, hiện giờ Kinh Thị không đi được, cô ta sẽ không gả cho Hàn Cảnh Du đi biên cương để chịu khổ đâu.

Quả thực Phương Mạn Lệ sắp bị con gái mình làm cho tức chết: “Đường Thành thì sao, Hàn Cảnh Du dù không tốt cũng là quân nhân của tổ quốc, hiện tại cậu ta cũng đã làm lính những mười năm, dựa theo số năm phục dịch của chiến sĩ hẳn là lương lên tới 44 đồng một tháng, mỗi năm tới tết đều có thể được chia cho không ít thứ tốt, con xem mẹ cậu ta mặc quần áo sợi tổng hợp, kia đều là phiếu vải của Hàn Cảnh Du được phát trong bộ đội đi đổi, mẹ nghe nói trong quân doanh còn có nhà ăn, nếu đi tùy quân sẽ ăn cơm trong nhà ăn, thức ăn ngon hơn nhiều so với nhà dân bình thường như chúng ta, một tháng kiểu gì cũng sẽ được ăn hai bữa thịt.”