Đúng lúc này, Lận Vĩ đã cất hành lý xong đi tới, vờ như không nhìn thấy bầu không khí quái lạ giữa hai người, anh ấy cười nói: "Bí thư Vương, chúng ta lên xe trước đi."
Người đàn ông ngồi ở ghế lái cũng cất giọng thúc giục: "Này, bà Vương, bà lải nhải nhiều thế. Mau lên xe đi, ông đây phải quay về trước khi trời tối."
Bị mắng là lải nhải, biểu cảm trên gương mặt Vương Xuân Linh cứng đờ, thế nhưng nhớ đến thận phận của đối phương, bà ta lại nhanh chóng lộ ra một nụ cười: "Nhìn tôi này, gặp được đồng chí Tiểu Lận nên vui đến độ chẳng nhớ ra chuyện gì. Lên xe thôi, lên xe chúng ta lại trò chuyện tiếp."
"Bộ trưởng Hồ là người đứng đầu của bộ vũ trang huyện, là đồng đội với em rể đó. Ngày hôm qua, chính ông ấy đã chủ động nói muốn đến đón em." Lợi dụng chút thời gian trước khi lên xe, Lận Vĩ nghiêng người khẽ nói nhỏ vào tai em gái mình.
Sau đó, anh ấy móc túi lấy ra một chiếc khăn tay, khom lưng bốc lấy một nắm tuyết, rồi mới leo lên xe.
Xe jeep có bảy chỗ ngồi.
Đây là lần thứ hai Lận Minh được đi xe ô tô (lúc đến là lần thứ nhất) nên có chút bó tay bó chân, anh ấy bị xếp ở hàng cuối cùng với hành lý.
Lận Đình và anh hai lại ngồi ở hàng giữa, thuận tiện trò chuyện với hai lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu.
Đương nhiên, sau khi ô tô khởi động, phần lớn là bộ trưởng Hồ nói.
Bởi vì mỗi khi Vương Xuân Linh chuẩn bị mở miệng, bộ trưởng Hồ đều lên tiếng cắt ngang bà ta.
Sau hai lần bị ngắt lời, ai cũng nhìn ra đối phương cố ý.
Tuy không rõ lý do vì sao bản thân lại bị nhắm đến, thế nhưng Vương Xuân Linh không muốn có xung đột với người của Bộ Vũ trang, bèn thông minh ngậm miệng lại.
Thấy bà ta biết điều, cơn giận dưới đáy lòng bộ trưởng Hồ mới dịu đi vài phần, chuyên tâm trò chuyện với ba anh em Lận Đình.
Bộ trưởng Hồ là người Bành Thành, bốn mươi sáu tuổi.
Tuy rằng ông ấy và Hoắc Tiếu phục vụ trong cùng một đơn vị, thế nhưng khi Hoắc Tiếu còn là lính mới, thì ông ấy đã được điều đến bộ Vũ trang rồi.
Lần đầu tiên và duy nhất hai người gặp mặt là ba năm trước, khi đó Hoắc Tiếu đã được thăng chức thành phó đoàn trưởng, anh xin nghỉ phép về quê thăm người thân.
Hai người hợp ý nhau một cách bất ngờ, sau này cũng thường xuyên trao đổi thư từ, nên dần dà trở thành anh em kết nghĩa.
Cho nên khi tin tức anh hi sinh truyền về, bộ trưởng Hồ đã ngồi trong phòng làm việc cả một đêm, hút hết hai gói thuốc lá mà mình giấu diếm đã lâu.