Vì lẽ đó, cô nắm lấy tay của Triệu Phượng Anh, giọng điệu than thiết hơn nhiều: "Em biết chị dâu muốn tốt cho em."
Triệu Phượng Anh cười vỗ vỗ tay cô: "Em biết là tốt rồi."
Thấy vậy, Lữ Tinh Tinh kịp thời chuyển chủ đề: "Hôm qua nghe nói em đến, những chị dâu trong khu nhà quân nhân của chúng ta đều muốn gặp em, thế nhưng biết em đi tàu xe mệt nhọc, họ ngại không dám đến cửa. Bây giờ em nghỉ ngơi khỏe lên rồi, thì đi gặp họ chút nhé."
Chị ấy không nói rằng thực ra tối hôm qua chị ấy đã đến nhà Triệu Phượng Anh định chào hỏi cô, nhưng cô đã ngủ say rồi.
Bây giờ sở dĩ chị ấy nhắc đến chuyện này, là vì thấy đối phương không muốn nhận tiền quyên góp, nên mới muốn giới thiệu cô với những người khác.
Những người có thể theo chồng tùy quân, ít nhất chức vụ của chồng họ cũng là cấp sĩ quan.
Hơn nữa quan hệ của các ông chồng và Hoắc Tiếu cũng rất tốt.
Cô ấy không tiện gặp mấy ông chồng quân nhân, vậy làm quen với nhóm chị dâu cũng không mất mát gì.
Lỡ đâu sau này có ích thì sao.
Bây giờ sở dĩ chị ấy nhắc đến chuyện này, là vì thấy đối phương không muốn nhận tiền quyên góp, nên mới muốn giới thiệu cô với những người khác.
Những người có thể theo chồng tùy quân, ít nhất chức vụ của chồng họ cũng là cấp sĩ quan.
Hơn nữa quan hệ của các ông chồng và Hoắc Tiếu cũng rất tốt.
Cô ấy không tiện gặp mấy ông chồng quân nhân, vậy làm quen với nhóm chị dâu cũng không mất mát gì.
Lỡ đâu sau này có ích thì sao.
Tràn ngập hơi thở sinh hoạt, là bức tranh điển hình của thời đại này.
Thân là vai chính của buổi tụ tập lần này, Lận Đình ngồi bên cạnh chị dâu Phượng Anh trở thành tâm điểm của sự tò mò.
Họ đều hỏi cô và Hoắc Tiếu gặp nhau thế nào, hỏi cô là người ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi, đi xe đến đây mất mấy ngày, trên đường có gặp chuyện gì kỳ lạ không...
Có vài câu hỏi, nếu nhìn từ góc độ của người đời sau, thì có vẻ như bị xúc phạm.
Thế nhưng Lận Đình biết, đây là đặc điểm của thời đại này, cho nên cô cố gắng thích nghi.
Đương nhiên, cũng có một hai người không thân thiện cho lắm.
Lận Đình còn chưa kịp bối rối thì người nọ đã bị chị dâu Phượng Anh dùng một câu "Tiểu Đình từ chối số tiền quyên góp" chặn họng.
Mãi đến lúc này, Lận Đình mới biết không phải tất cả mọi người đều nguyện ý quyên góp tiền.
Có điều, sau khi nghĩ lại cô cũng không quá bất ngờ, dù sao cuộc sống ở thời đại này không mấy dễ dàng.
Cho dù là sĩ quan, cũng phải nuôi mấy đứa bé và người già cơ mà.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3