Bây giờ Hoắc Tiếu lại hi sinh, cô gái này mới hai mươi mốt tuổi, còn là xử nữ, tướng mạo còn xinh đẹp thế này, tái hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Phượng Anh lại không nhịn được mà lén liếc nhìn cô gái đang thái rau.
Hay là... bà ấy bàn bạc với lão Ngụy một chút, nuôi hai đứa bé kia dưới danh nghĩa người khác đi thôi.
Người khác không biết lai lịch của cặp sinh đôi nhà Hoắc Tiếu, thế nhưng những người thân thiết như họ lại biết rất rõ ràng.
"Chị dâu, em nhóm lửa nhé?"
Triệu Phượng Anh tỉnh táo lại, nhìn cô gái đang ngồi xổm trước bếp lò, trên gương mặt bà ấy không có bất cứ biểu cảm khác thường nào: "Em nhóm đi, đừng để lửa quá lớn, chị trần hai quả trứng gà trước đã."
Lận Đình: "Dạ."
Sau khi nấu chín, mì được bưng lên bàn.
Lữ trưởng Ngụy vừa huấn luyện ở thao trường cũng đã quay về.
Nhưng mà ông ấy không ăn ở nhà, sau khi chào hỏi với Lận Đình một câu, nói với cô rằng ông ấy sẽ sắp xếp vé tàu về cho cô, lại vội vội vàng vàng rời đi.
Lận Đình không ngờ bản thân chưa lên tiếng nhờ lãnh đạo giúp đỡ, mà đối phương đã giải quyết xong chuyện khó xử nhất ở thời điểm hiện tại của mình, trong lòng cô càng cảm kích không thôi.
Thấy vậy, Triệu Phượng Anh đưa đũa cho cô, cười thúc giục: "Nhanh ăn đi, đợi chút nữa mì nở rồi ăn không ngon đâu."
Dứt lời, bà ấy lại mở tủ lấy ra một đĩa củ cải khô: "Em ăn cay được không? Củ cải khô này hơi cay cay tê tê."
"Em ăn được ạ."
Triệu Phượng Anh: "Ăn được là tốt, trong hai năm đầu tiên khi vừa đến đây, chị ăn không quen, thế nhưng bây giờ không có đồ cay lại không chịu được. Đúng rồi, đợi chút nữa ăn cơm xong, chị đưa em đến nhà lão Đặng, đồ đạc của Hoắc Tiếu đều do ông ấy thu dọn."
Lận Đình: "Cảm ơn chị dâu ạ."
"Em đó, khách sáo thế làm gì."
"..."
Khí hậu ở Dung Thành ẩm ướt và lạnh lẽo.
Vừa ra khỏi cửa, hơi lạnh lập tức ập thẳng vào mặt.
Lận Đình run lên vì lạnh, cô vội vùi đầu vào trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt.
Thấy cô như vậy, Triệu Phượng Anh cảm thấy buồn cười. Bà ấy nói: "Thời tiết hôm nay khá lạnh, chẳng qua cũng chỉ mới âm hai độ mà thôi, ấm hơn quê em nhiều rồi đấy. Em sợ lạnh thế này, về quê thì làm thế nào?"
Lận Đình vẫn vùi đầu vào khăn, giọng cô ồm ồm: "Ở quê có giường đất mà, mùa đông mọi người đều ở nhà làm mèo chui chăn."
Đương nhiên, thi thoảng cũng cần làm việc, chẳng hạn như đào đê, đập,...
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3