Bên này Dư Tiểu Ngư nhanh chóng làm quen với công việc, bên kia Triệu Tây Phượng ngàn chờ vạn chờ, cũng không đợi được điện tín vủa vợ Kiến Hưng truyền đến, giữa trưa lại đi qua xem, không nghĩ tới trời quá nóng, còn khiến bản thân bị say nắng.
"Trời nóng như vậy, ngươi không ở nhà nghỉ, chạy loạn cái gì? Bây giờ hay rồi, không thở nổi, buổi chiều không làm được gì, toàn bộ công việc hôm nay sẽ tự động hoàn thành sao." Dư Hữu Tài tỏ vẻ mất kiên nhẫn ngồi ở ngưỡng cửa phe phẩy cái quạt trên tay.
Triệu Tây Phượng liền cầm lấy tay con dâu cả uống vài ngụm nước giếng, yếu ớt nói, "Ta còn không phải là sợ bỏ lỡ điện tín sao, ta ở trong thôn coi như là trưởng bối, lúc đi ngay cả một cốc nước cũng không mời, thật là keo kiệt. ”
Con dâu thứ Lương Hạnh ngồi xổm một bên bóp chân cho nàng, lực tay có chút lớn, Triệu Tây Phượng nhíu mày, trách mắng: "Buổi sáng làm việc còn chưa đủ mệt sao, dùng sức lớn như vậy, có phải muốn bóp nát cái xương già này không? ”
Lương Hạnh tính tình yếu đuối, theo phản xạ rụt bả vai lại, vội vàng giảm bớt lực, Triệu Tây Phượng nhìn bộ dạng khúm núm của nàng, trợn trắng mắt, nhìn đi chỗ khác.
“Ngươi một ngày ba lần chạy đên chỗ bọn họ hỏi điện báo, một lần ngồi là mấy tiếng mãi không đi, người ta có thể không phiền ngươi sao, còn mời ngươi nước uống, không làm ngơ ngươi cũng đã gọi là lịch sự, trước kia Kiến Hưng gọi điện báo cho chúng ta hay gửi thư, nào không phải người trong đội tự mình chạy tới thông báo, ai cần ngươi ngày nào cũng chạy tới nghe ngóng chứ." Dư Hữu Tài khinh thường nói, ám chỉ Triệu Tây Phương vô văn hóa, kiến thức quá ít.
Triệu Tây Phượng sao có thể không biết những thứ này, nhưng chờ trái phải mấy ngày, cũng không thấy động tĩnh, lúc này mới có chút sốt ruột "Vợ Kiến Hưng không có ngốc đến mức ngay cả chuyện này cũng làm không nổi đi, Kiến Hưng nằm trên giường bệnh, một người phụ nữ như nàng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Trong nhà còn có hai đứa con nhỏ, rõ ràng, gặp phải chuyện thế này, trước hết không phải sẽ tìm nhà chồng hỗ trợ sao, nàng trái lại, chuyện này đã qua lâu như vậy, ngoại trừ thông báo cho chúng ta Kiến Hưng xảy ra chuyện, ngoài đó ra cái gì cũng không nói, lão già, ngươi nói, nàng rốt cuộc là đang nghĩ gì? ”
Dư Hữu Tài nhìn mặt đất, trầm mặc phe phẩy quạt, không nói gì.
Dương Cúc đảo mắt, do dự nói: "Mẹ, có một câu ta không biết có nên nói hay không. ”
Triệu Tây Phượng vừa nhìn con dâu cả ánh mắt sáng lên liền biết nàng đã nghĩ ra gì đó "Cái gì nên nói, thì phải nói ”
"Này! Trước kia, ta luôn cảm thấy Tam đệ muội cùng chúng ta không phải là người đi trên cùng một con đường, người ta là dân huyện thành, ăn mặc, đều đẹp hơn chúng ta, lúc này xảy ra chuyện này, không chừng nàng da mặt mỏng, không dám tìm ta hỗ trợ.
Mẹ, chúng ta có thể chủ động hỗ trợ mà, đem Dư Sanh đón về, chúng ta hỗ trợ nuôi dưỡng, cũng chỉ là thêm một miệng ăn, nàng chắc chắn sẽ trả tiền sinh hoạt, sau đó chúng ta lại bắt nàng đem công việc của Kiến Hưng nhường cho Kiến Bang, nàng chắc chắn sẽ không còn kháng cự như trước nữa. ”
Triệu Tây Phượng càng nghe càng thấy con dâu cả nói rất đúng, một đứa nhóc có thể ăn được bao nhiêu lương thực cơ chứ, ăn cùng với bọn họ cùng lắm là thêm mấy đồng tiền.
Trước kia nàng cảm thấy là gánh nặng, nhưng nếu dùng công việc của Kiến Hưng đổi lấy, đây chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao, thứ nhất, Kiến Bang vừa có được công việc, hơn hết, có con trai ở chỗ nàng, con dâu Kiến Hưng cho dù là người trong thành đi nữa, cũng phải cúi đầu trước mặt nàng, nghĩ đến đây thôi, Triệu Tây Phượng cảm thấy vui vẻ hắn, mọi mệt nhọc cũng như biết mất hết.
Nhìn con dâu với ánh mắt tán thưởng rồi nói "Đi nghỉ đi, buổi chiều ngươi còn phải đi làm. ”
"Vậy mẹ, ngươi cũng từ từ mà nghỉ ngơi, ta xin phép về phòng trước." Lão thái thái từ lúc say nắng trở về đều là một tay nàng chăm sóc, trời nóng như vậy, đương nhiên cũng cần nghỉ ngơi, đắc ý liếc mắt nhìn Lương Hạnh, cái thứ đầu gỗ này sao có thể so sánh với nàng.
Trở lại phòng trong, nàng nói chuyện này với Dư Kiến Quốc, Dư Kiến Quốc nhíu nhíu mày, "Dư Sênh từ nhỏ đã không tới nông thôn mấy lần, sao có thể quen với nơi này, ngươi không phải là đang làm loạn sao. ”
Dương Cúc hừ một tiếng,"Có cái gì mà không quen cớ chứ, ngươi nhìn Hoa Hoa nhà chúng ta cùng Đại Dũng mà xem, từ nhỏ không phải lớn lên ở nông thôn sao, sao lại thiên vị như vậy, Dư Sênh sao với con của chúng ta chẳng nhẽ quý giá hơn sao? ”
"Không phải, ta không có ý đó, Tam đệ thương nặng, cũng không biết lúc nào có thể hồi phục, các ngươi muốn đón Dư Sênh về, Tam đệ muội sẽ cảm thấy khó chịu biết nhường nào." Dư Kiến Quốc vẫn không đồng ý.
Nghe xong lời này, Dương Cúc trong lòng có chút khó chịu, chua xót nói: "Người trong thành đúng là tốt số, dù thế nào cũng có người khác quan tâm, ta nói, ta vừa mới từ đồng về đã bị mẹ gọi ra quạt, rồi đi lấy nước giếng, ngươi không thấy thương ta sao? ”
Dư Kiến Quốc nghe vậy, trong nháy mắt mặt trở nên tối sầm, "Đúng là có bệnh, không thể hiểu nổi."
Nói xong nằm xuống xoay người vào góc tường, không thèm để ý tới vợ nữa.
Dương Cúc nhìn bóng của chồng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không sai, nàng đúng là cố ý, cùng là con dâu Dư gia, nàng phải sống thật vất vả, mỗi ngày hầu hạ cha mẹ chồng, trời nắng chang chang phải xuống đồng làm việc, tam đệ muội kia chưa từng phải chịu khổ như vậy, trước kia bởi vì Tam đệ hằng tháng đều gửi tiền gửi vật về quê, hiện tại không còn nữa, nàng cũng phải chịu mẹ chồng gây khó dễ mới công bằng chứ.