Chương 2: Thì Ra Là Xuyên Sách

Ánh mắt Lâm Dung Dung rơi vào chiếc gương to bằng lòng bàn tay, cô im lặng một lúc, bước xuống giường, cô nhanh chóng đi tới cầm gương lên.

Chiếc gương phản chiếu trực tiếp khuôn mặt cô lúc này.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Lâm Dung Dung rốt cuộc nhẹ nhõm thở dài một hơi, cũng may là dù đã xuyên không nhưng cô vẫn dùng khuôn mặt của chính mình, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt này còn có vẻ ngây thơ hơn khuôn mặt ban đầu của cô... . Còn trẻ trung nữa, nghĩ đến nguyên chủ hình như mới mười bảy tuổi, nguyên lai chính mình cũng đã hai mươi ba tuổi, cũng là có thể hiểu được.

Cô đặt gương xuống, ngồi thẳng vào bàn, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm những gì.

Đối với một con mọt sách già như cô, việc du hành thời gian hay tái sinh không còn xa lạ gì nữa,cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó chính mình có thể du hành thời gian, đi về những năm 1970 đầy cay đắng.

Trước 20 tuổi, Lâm Dung Dung khao khát du hành thời gian, và tin chắc rằng dù du hành đến thời đại nào, cô cũng sẽ giống như nữ chính của tiểu thuyết, vả mặt cực phẩm và kết hôn với một người đàn ông đẹp trai, và tạo ra vô số sự kiện lớn. 20 tuổi về sau, cô kiên định cho rằng, chính mình vô luận xuyên qua đến cái nào thời đại đều sống không nổi, bởi cô tâm không linh tay không khéo, hoàn toàn là đương mệnh pháo hôi, lại xuyên đến niên đại không được tốt lắm , rốt cuộc thời điểm khôi phục thi đại học cùng cải cách mở ra cũng phải chờ một thời gian.

Khi Lâm Dung Dung nghĩ đến điều này, cô rất muốn vươn tay tát vào mặt mình, quả thật như cái miệng quạ, nhưng khi thực sự định cho mặt mình một bạt tai, cô nghĩ lại thấy rất lạc quan vì du hành về thời đại này thực sự tốt hơn nhiều so với thời cổ đại kia .

Vì vậy, đây có lẽ là một điều tương đối tốt sao?

Lâm Dung Dung đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng cũng có chút chắc chắn, có thể từ một góc độ nào đó mà nói, đây thực sự là một chuyện tốt.

Trước khi xuyên qua, cuộc đời hai mươi ba năm của cô không chỉ thuận buồm xuôi gió, mà còn là loại người có chút may mắn, cô là con út trong gia đình, không chỉ được cha mẹ cưng chiều mà các anh chị thậm chí còn coi cô như con đẻ mà chăm sóc, yêu thương. Từ nhỏ đến lớn, cơ bản là muốn gì được nấy, buông thả trong việc học. Dễ dàng đậu vào một trường trung học cơ sở và một trường đại học danh tiếng. Sau tốt nghiệp đại học, cô không chuẩn bị gì nhiều vì cô không muốn đi làm, trực tiếp thi lên thạc sĩ, và cũng trúng tuyển vào một chuyên ngành rất tốt của trường, thậm chí còn gặp được một người cố vấn mà mọi người đều muốn theo.



May mắn như vậy khiến cô có chút bất an, khi đi ngang qua một gian xem bói, cô bị ma xiu quỷ khiến tới tìm thầy bói đoán mệnh, lão nhân kia lải nhải nói rất nói nhiều, nói tới cùng chính là mệnh cô trước ngọt sau đắng, vậy thời gian khổ cực ở phía sau đâu !!

Bản thân Lâm Dung Dung không bị ảnh hưởng nhiều lắm nhưng gia đình sợ có chuyện xấu xảy ra , dặn cô không được vay tiền trên mạng, không được chơi cờ bạc,… Phải hỏi họ mới được, phải có sự cho phép mới được có bạn trai, nhất quyết không để cô gặp phải một tên cặn bã rồi hủy hoại cuộc đời, ngoài ra họ còn đang dự tính đến chuyện chồng tương lai của cô nếu trở thành một tên cặn bã sau khi kết hôn, họ định mua trước cho cô ấy hai căn nhà. bằng cách này, ngay cả khi cô vướng vào một cuộc hôn nhân bất hạnh trong tương lai, cũng có thể sống bằng tiền thuê nhà.

Lâm Dung Dung thở dài, gia đình cô đã đề phòng mọi sự bất lợi, nhưng không ai có thể ngăn cản cô, thời gian khó khăn trong tương lai của cô sẽ không xảy ra, trên thực tế cô sẽ đi đến nơi khác để hưởng cuộc sống khó khăn.

Nhưng phải nói rằng trong lòng cô đặc biệt có cảm giác kiên định, coi như ngày này cuối cùng sẽ tới, vậy thì cô không cần lo lắng nữa, đương nhiên, điều quan trọng nhất là cô phải tự mình gánh chịu khó khăn, còn hơn là có bất kỳ ảnh hưởng nào đến gia đình mình.

Trước khi xuyên tới đây, Lâm Dung Dung đã lấy được tấm bằng thạc sĩ, vì không muốn tiếp tục học lên hay sáng đi chiều về đi làm, nên cô đã mua vài tờ vé số , thế mà trúng được giải đặc biệt giá trị tiền lên tới 10 con số! Cô là người duy nhất trúng giải, Lâm Dung Dung liền trực tiếp nghỉ việc ở nhà ăn chơi.

Nghĩ đến số tiền nóng hổi sắp đến tay, đã không còn nữa, chắc nó cũng giúp được cha mẹ, anh chị em mình được hưởng cuộc sống dễ dàng hơn một chút, coi như đó là một món quà nhỏ của cô để lại cho người thân vậy.

Nhưng mà cô sẽ không bao giờ được gặp lại cha mẹ, các anh chị em thân yêu của mình nữa, Lâm Dung Dung không khỏi có chút u uất và buồn bã.

Cô lắc đầu, cố gắng hết sức để không nhớ lại quá khứ, bây giờ không phải lúc để nhớ lại.

Bên cạnh là phòng chính, ngăn cách bởi một bức tường nên từ phòng chính có thể dễ dàng nghe thấy động tĩnh, hình như có hai nhóm người đang tranh cãi, nội dung tranh chấp này có liên quan đến cô.

Một bên đòi hủy hôn, hoàn tiền , làm mọi việc nên làm, là con gái ngươi không muốn, đừng có mà trách nhà ta ...



Bên khác lại nói đều là do người khác truyền ra linh tinh, lui tiền thì không có cửa đâu, từ hôn càng không được, nhi tử nhà ngươi đem khuê nữ nhà ta hại, còn không nghĩ chịu trách nhiệm, đây là muốn hại chết nữ nhi của ta sao.

Lâm Dung Dung đau đầu, sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy mình đã quên mất một chuyện lớn, trước tiên cô cũng không kiểm tra trí nhớ của nguyên chủ.

Lần đầu tiên gặp phải trường hợp xuyên qua như này, vẫn chưa thích ứng được tốt, Lâm Dung Dung thấy bản thân mình thật yếu kém ,sau đó bình tĩnh kiểm tra trí nhớ của nguyên chủ.

Chỉ là cô "nhìn" lại những ký ức đó, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Tính kế thanh niên trí thức Trần, nhưng Trần Văn Phong không biết bơi, cuối cùng được cứu bởi Cố Thành Bắc , người có tiếng xấu ở làng Thanh Sơn ...

Đây không phải là một tình tiết trong cuốn tiểu thuyết "Hạnh phúc nhỏ bé những năm 1970" mà cô đã đọc sao?

Nam chính Trần Văn Phong là một thanh niên trí thức được phân về làng Thanh Cương , không chỉ đẹp trai mà gia cảnh gia đình rất tốt, mặc dù đã xuống nông thôn nhưng người nhà hắn luôn gửi tiền và phiếu mỗi tháng, ở nông thôn nhiều năm như vậy chưa ai có điều kiện tốt như vậy, vì vậy hắn chính là đối tượng thầm mến trong lòng của các cô thiếu nữ thôn Thanh Cương .

Nữ chính là Du Phương Phương , con gái trưởng thôn, xinh đẹp, tính tình hào phóng rộng lượng, khi thanh niên trí thức về thôn, Du Phương Phương là người đi giới thiệu với họ về tình hình trong thôn , gặp gỡ Trần Văn Phong , họ có ấn tượng tốt về nhau, Trần Văn Phong đặc biệt thích trêu chọc Du Phương Phương , sau đó nhìn cô đỏ mặt vì mình.

Còn đối với "Lâm Dung Dung " ...

Đây là nữ phụ rất khó chịu trong tiểu thuyết, cô ta luôn tạo ra đủ thứ rắc rối giữa nam chính và nữ chính, điều này khiến Lâm Dung Dung cảm thấy rất khó chịu khi là độc giả khi nhìn thấy "Lâm Dung Dung" đang âm mưu tính kế Trần Văn Phong , bởi vì Trần Văn Phong không biết bơi khi không cứu được mà cô ấy vẫn cảm thấy khá tuyệt, cốt truyện đoạn đó thật rất buồn cười, đó coi là quả báo cho những kẻ xấu xa.